Một tấm chân tình

Một tấm chân tình

Cuộn một lá cải xanh, môt lát chuối chát, khế, gừng non,  rau húng cây, lá quế,  ngò om gắp một con mắm cá trèn, một miếng thịt ba chỉ luộc thái mỏng, chấm nhẹ vào diã giấm ớt anh chậm rãi nhai như chiêm nghiệm từng thứ hương vị hoà quyện lại, chiêu một ngụm rượu đưa cay, quay khuôn mặt mãn nguyện quay sang anh bảo Quân:

–         Chú phải ăn từ từ với đủ thứ hương vị rau
sống như vậy, thứ mắm cá trèn nầy cuả người nhà  làm tận Bạc Liêu, độ muối mặn cùng chao đường rất vừa vặn, không ngọt lừ dẻo quánh hay mặn chát như thứ  mắm bày bán
đầy ngoài chợ đó đâu.

–         Nhìn thấy đã biết là rất ngon, đúng là thức chọn lọc, từng con mắm trèn xé mỏng vừa ăn lắm, ước gì có chút rượu nếp nguyên chất để nhấp một ngụm vào thì mới đủ bộ hén.

–         Ừ, chú mầy nói như người nghiện trầu cau vôi thuốc  vậy, nhưng anh cũng đồng ý ăn
thức nầy mà uống rượu Cognac thì hỏng bét, tệ  thì có Vodka  Tribble Distilles cũng tạm được. Nói không phải chứ caí chuyện ăn nhậu cũng là một nghệ thuật chứ bộ dỡn sao.

–         Có nghề chơi nào mà không lắm công phu đâu anh Hai.

–         Chuyến về quê ăn Tết hồi năm ngoái đó, anh đã tìm về tận kinh cùng Cà Mau, anh sống gần suốt cuộc đời nầy rồi, nhưngcho dù có đi xa bao nhiêu năm nữa, vẫn thấy tình cảm quê nhà đậm đà không sao quên được. Để anh kể lại hết cả câu chuyện cho chú mầy nghe hén.

1

Cuối con đường quốc lộ lớn là khu chợ quê hiu hắt. Chiếc xe du lịch bốn chổ ngồi ngừng
lại trước cửa gian hàng bán nước nhỏ, người tài xế trẻ bước vào hỏi thăm, anh
ta đứng tần ngần suy nghĩ rồi trở lại chiếc xe thò đầu vào nói với người ngồi bên
trong.

–         Cậu Hai, ở đây chỉ có một khách sạn nhỏ phía bên kia đường thôi, đi xa hơn nữa thì không biết mình  có kiếm được chỗ nào để nghỉ qua đêm không .

–         Thì mình cứ đi tới, chắc chắn phài có đường đến đất mũi ở cuối bãi chứ.

–         Cháu chỉ sợ trời tối xuống không tìm ra nhà trọ để cậu mợ ngủ qua đêm .

–         Hãy còn chưa xế bóng mà lo lắng gì. Cứ đi rồi mình sẽ tính tiếp .

 

Bến phà nhỏ nằm cuối con đường nhựa lưa thưa khách dừng xe gắn máy chờ qua sông, chiếc xe du lịch dừng lại, người đàn ông trung niên xuống xe, ông ta bước vào căn chòi lá che tạm, treo lủng lẳng mấy chùm bánh lá, nước ngọt…

–         Cô quán cho tôi hỏi thăm, phía bên kia bến phà nầy có con đường nào dẫn về vùng đất mũi cuả Kinh Cùng không vậy ?

Người phụ nữ ngồi phía sau gian hàng thoáng nhìn không đoán được tuổi đời, một nửa khuônmặt che sau vành nón lá tơi tả , bà ngước nhìn lên chậm rãi trả lời

–         Qua bên sông rồi chỉ có một con đường trước mặt thôi, ông đi đến cuối cùng sẽ thấy khu đất mũi .

–         Ở đó có nhà trọ hay hàng quán cơm cháo gì không vậy cô ?

–         Ối ! Khu vui chơi du lịch lớn nổi tiếng ở đây mà, có khách sạn, nhà hàng, không thiếu thứ gì đâu ông.

–         Vậy sao, hồi nảy trên chợ họ bảo đường cùng rồi không có chợ buá gì nữa ráo.

–         Họ nói gạt ông rồi, sao lại không, nhà hàng khách sạn, không thiếu thứ gì hết, chắc họ ế ẩm quá nên tính nói để ông ngủ lại đó. Ông cứ đi qua phà, cũng gần tới rồi, hãy còn sớm chán mà.


Cám ơn cô quán, vậy cô quán bán cho tôi bao thuốc lá hén.

2

–         Rồi anh có tìm được khách sạn như bà quán chỉ dẫn không vậy ?

–         Được chứ sao không, khi qua khỏi con kinh đó, đi không bao lâu là đã tới đất mũi rồi, không những khách sạn mà còn có cả trung tâm du lịch và rất nhiều khách đang viếng thăm. Chú có nhớ anh em mình mấy năm trước đi thăm vùng đất mũi Key West cuả tiểu bang Florida, chú đã chở anh đến chụp hình ở cây số cuối cùng nằm sát bờ biển Nam nước Hoa Kỳ, lần nầy về thăm quê nhà anh nhất định sẽ đi tìm cây trụ cuối cuả đất nước Việt Nam mình.

–         Vậy chứ Anh có tìm được không ?

–          Nhất định phải được chứ. Nhưng bây giờ Đất mũi đã biến thành trung tâm du lịch rồi, không còn như những ngày tháng cây mắm cây đước cành lá um tùm, anh vừa chống dầm vừa xua muỗi, chân không dám thò xuống bùn sợ làm vật hiến máu cho điã mẹ đĩa con. Buồn vui lẫn lộn, nhớ lại thời anh lặn lội khắp vùng Năm căn, Giáp nước, rồi lại thêm  lúc còn lang thang tìm ngõ ngách để vượt biên, vậy mà bây giờ đã không còn tìm được chút hình ảnh dính vấp với ngày xưa, khu rừng đước biến thành một thắng cảnh cho du khách vào xem, có lối mòn, cầu treo… Còn đất mũi thì đã xây cất khán đài, trồng trụ xi măng phân định ranh giới cuả ba quốc gia, cái nầy anh thật không hiểu là  tại sao lại có ranh giới cả ba quốc gia, anh nhớ bài học Lịch Sử từ ngày còn cắp sách “Đất nước chúng ta hình cong chữ S, đã từ lâu biên cương phân định từ  Ải Nam quan cho đến mũi Cà mau “ . Bờ biển từ Móng cái Hải phòng dẫn tới chóp mũi Cà mau  dài ba ngàn cây số, hổng lẻ anh già rồi đã không
còn nhớ bài học thuộc lòng tự thuở bé hay sao ?

–         Anh chưa già đến lú lẫn đâu. Chuyện Lịch Sử từ ngàn xưa cho đến bây giờ, ông cha mình đã đổ bao nhiêu là máu để bảo toàn và truyền lại, con cháu phải luôn gìn giữ mới đúng đạo lý chứ sao lại nhu nhược đem dâng hiến cho người.

–         Thì đã biết vậy nhưng phải nói ra cho đỡ ấm ức vậy mà. Cho dù trong cái khó bó cái khôn, bần cùng sinh đạo tặc, lắm kẻ gian ngoan, nhưng dù sao bên cạnh những con người biến đổi vì thời cuộc đó, vẫn còn có những tấm chân tình, mộc mạc cuả người nhà quê mình. Ở cái tuổi gần đất xa trời như anh, còn được diễm phúc đi viếng điểm cuối cùng cuả đất nước, bản thân anh lưu lạc xứ người đã bao nhiêu năm nay, nhưng vẫn không làm sao quên được con cá linh muà nước giựt, đọt lá lụa ngày đầu mùa mưa, hương mắm đồng bay theo khói cơm chiều trong góc bếp. Chú cũng đã từng sinh ra, lớn lên, sinh sống, thật ra thì phải nói là lớn khôn ở xứ người lâu hơn thời gian ở quê nhà, vậy mà chú vẫn nhớ con mắm đồng, ghiền ly rượu đế  thì huống hồ gì tuổi hạc như anh.

–         Đúng là thời gian em lớn lên ở quê nhà ngắn hơn thời gian sinh sống bên ngoài, nhưng chắc chắn vẫn còn thèm tô canh chua cá lóc, con cá rô kho tộ, cá trê vàng chiên dầm chén nước mắm ớt hiểm mới hái bên hè, nhất là mắm cá đồng chan bông súng .

–         Ừ! Chú nhắc tô canh chua, để anh kể tiếp chuyến đi đất mũi đó. Tới nơi thì trời đã xế chiều rồi, nên anh bảo tài xế tìm khách sạn nghĩ qua đêm, mai sẽ đi thăm các nơi sau. Cơm chiều nay thì ghé tạm một quán ăn nào đơn sơ thôi, kêu một tô canh nóng, dĩa cá kho mặn định bụng là ăn cho qua bữa thôi. Bà chủ quán nhìn  Anh biết là khách xa đến, kêu mấy món thức ăn, bà bảo là chợ chiều đã tàn tự bao giờ, quán có thứ gì thì bán thứ ấy thôi. Nhưng nấu nướng thiệt là ngon miệng, tô canh chua, cá kèo kho, rau luộc, cơm nóng. Anh ăn đến mấy chén cơm no căng cả bụng. Sau khi trả tiền, anh hẹn với bà quán ngày mai sẽ trở lại ăn cơm chiều. vì trong ngày Anh còn đi lang thang thăm viếng thắng cảnh các nơi…

–         Có phải tại Anh đã đi cả ngày nên đói bụng,ăn cơm mới thấy ngon lành như vậy không ?

–         Chú biết tánh cuả anh, trừ chị cuả chú ra, ít người đầu bếp nào nấu ăn mà anh thấy vừa miệng lắm, quán nầy  nấu thật đúng với khẩu vị, ăn ngon thật tình  chứ không phải vì đói bụng đâu, anh hẹn với bà quán mai sẽ trở lại là thật lòng muốn ăn thử lần nữa xem có ngon như vậy không. Chiều hôm sau, thấy anh vừa bước vào là bà quán đã nói ngay “ Ông không cần thực đơn, hôm nay tui đã để dành  con cá thật đặc biệt cho ông rồi, chính tui tự đi chợ sáng nay tìm cho được nó, cái đầu cá tui nấu canh chua, còn mình cá sẽ kho mặn cho ông thưởng thức.” Anh ngạc nhiên nên mới hỏi lại : “Mà bà có chắc là tôi trở lại không ? Sao bà dám mua con cá to  vậy ? “  Bà ta trả lời “ Ông  hứa sẽ trở lại, tui đã nghĩ bụng, mua con cá nầy cho ông ăn, nếu ông không trở lại thì thà tui bỏ nó đi chứ  nhất định sẽ  không bán cho khách hàng nào hết”

3

Anh ngưng kể chuyện, thò đuả  gắp một con mắm cá trèn, một miếng thịt ba rọi,
lá tiá tô, húng cây, húng quế, ngò om, chuốc chát, khế…cuộn tất cả các thứ lại cho vào chấm nước giấm ớt, đưa vào miệng chậm rãi nhai, chiêu thêm một ngụm Vodka, khuôn mặt bình thản thường nhật chợt thoáng đăm chiêu, nhìn vào khoảng không gian trước mặt

–         Nói thật với chú, cho dù mai nầy có trở lại Đất mũi, anh cũng không biết là mình có tìm lại được cái quán nhỏ bên đường đó không. Ngay cả người chủ quán hay đầu bếp đó anh cũng không hình dung được khuôn mặt bà ta ra sao nữa.  Chú có thấy người nhà quê mộc mạc chân tình không? Chỉ có một lời hứa suông thôi, vậy mà bà ta dám để dành con cá ngon nhất lại chờ, nếu như chiều đó mà anh không trở lại, có phải là bà đã lỗ vốn rồi không ?

–         Vậy chứ Anh còn nhớ bài hát vọng cổ “ Tình anh bán chiếu “  đã đã thu thanh vào dĩa nhựa và đưa danh tiếng cuả nghệ sĩ Út Trà Ôn vang lừng thuở xưa không ?

–         Chú lại hỏi đố anh, sao lại không nhớ chứ, Câu chuyện si tình cuả anh bán chiếu, chỉ một lời hứa suông cuả cô gái bên bến chợ, anh chàng sang mùa chiếu dong ghe trở lại tìm người, bến vắng, người đã mắt tăm, anh vác đôi chiếu bông lang thang …

–         Thú thật, câu chuyện cuả anh sao mà giống như hai câu kết cuả bài hát

“ Chiếu nầy tôi chẳng bán đâu

Tìm cô không đặng tôi gối đầu mỗi đêm “

–          Ừ! Tấm thủy chung nầy, cũng ví như tấm lòng cuả bà quán, chỉ vì lời hứa suông cuả anh. Nhưng ngưòi ta thật tình, còn mình chỉ môi miếng đãi bôi thì quả là phụ lòng người ta lắm. bởi vậy, ăn ở phải có trước có sau ‘ nhân nghĩa tợ thiên kim, bạc tiền như phấn thổ”. Uống đi chú, cuộc đời đãi ngộ mình vào những lúc bất ngờ nhất phải không ?

 

Vũ Thị Thiên Thư

Phía sau bức tường

Phía sau bức tường

 

1

 

–         Mỵ , lảm gì mà hấp tấp , nghiêm trọng quá vậy ?

–         An, có bay sang ngay được không?

–         Được chứ, nhưng có thể nói cho An biết chuyện gì không? Mỵ làm cho mình thắc mắc quá

–         Không nói được, chuyện dài quá, bay sang đi rồi mình sẽ đi thăm Tú, hắn đang cần chúng ta

Mỵ là cô bạn trầm tính nhất cuả bộ ba, thân nhau từ những ngày còn mài ghế đại học.
Xa nhau sau ngày chạy loạn, cuối cùng cách quê nhà một đại dương thăm thẳm. . Mỵ Là cái gạch nối, tâm điểm cuả bạn bè. Tú bên tây, An bên đông,  sau ngày họp mặt liên trường, do sự tình cờ tìm được nhau, nối lại mối dây huyền nhiệm, chuyện trò qua làn sóng viễn liên, trút vào nhau những thăng trầm trong cuộc sống. Bên trong cái vỏ mỏng manh cuả Mỵ, là khối nghị lực vô cùng, không thể hình dung được, những đoạn đường gai góc đã vượt qua. Bên ngoài tấm thân nóng bỏng, rực rỡ cuả Tú che đậy con người yếu mềm, bất định, đầy mặc cảm âu lo. An diụ dàng mềm mỏng, nhưng không hề sợ hãi, cho dù có bị đe doạ, vẫn bất khuất kiên cường.

An nồng nhiệt nhưng đầy từ tâm, Tú xinh đẹp thông minh cao ngạo,  Mỵ trầm tỉnh sâu sắc, mỗi người là một đoá hoa khác thường. Cuộc sống có khác nhau, nhưng tình chung
vẫn là những người phụ nữ  bôn ba trong dòng đời xuôi ngược.Thành công trong xã hội, dưới mái gia đình êm ấm, con cái trưởng thành, tưởng như đã vẹn toàn hạnh phúc. Nhưng có bao giờ dòng sông  đời luôn êm ả, từng ngọn sóng vô hình, bên dưới mặt phẳng an bình, con nước ngầm vận hành như cuồng lưu chực chờ ngày phá tung ào ạt.

2

–         Mời em

–         Cảm ơn anh, em không quen uống rượu

–         Chỉ cần nếm môi, anh sẽ uống dùm em, nhấp một chút thôi em à

–         Vâng, anh.

Ánh mắt nồng nàn mê đắm, màu rượu hổ phách long lanh, phản chiếu dưới ánh đèn mờ ảo,
trái ngược  với cảm giác bay bổng, những sợi thần kinh ngủ yên từ lâu như hồi sinh theo bàn tay ve vuốt. Tú hụt hẫng trong cơn sóng cuộn, càng cố ngoi lên cao, càng như  đắm chìm xuống đáy. Hai bàn tay chặn thái dương, gục đầu xuống, chỉ thấy một  màu hồng mênh mang, lan toả như ánh nắng chiều, vội vàng bám viú, nhảy muá ca hát theo vòng trái đất xoay, miên man bất tận, Tú bềnh bồng trong vùng ánh sáng nhiệm mầu, theo áng mây muôn màu rực rỡ, bám víu những tia nắng cuối cùng, hụt hẫng chới với và tắt lịm sau màn đen.

Tiếng nước chảy đâu đây, tứ chi không nghe theo mệnh lệnh, thân thể rã rời mê mỏi.
Trong đôi tai nghe như từng tràng  đại bác nổ ngang đầu, không, đó là  tiếng búa
nện chan chát trên nắp áo quan cuả nhà bên cạnh. Như trong cơn mộng dữ, ngày tuổi
ấu thơ,  nhìn xuống chiếc áo Tết loang lỗ dấu máu, bàn tay nào nắm chặt lại sự sống monh manh đang tuột dần theo từng hơi thở khó khăn, cảm giác tê liệt như khi nằm trên giường bệnh viện, nhìn khuôn mặt rất xa và rất gần cuả cô y tá, mờ ảo, cận kề …vị thiên thần áo trắng, có tiếng gọi thì thầm, cuốn phim dĩ vãng bao nhiêu năm rồi, tưởng không bao giờ tái hiện, tại sao ? Nhớ nỗi sợ hãi cuống cuồng, nhớ ngày tết Papa không về nhà, Mẹ và mấy anh
chị em chui rút , nằm xuống sàn nhà, tiếng đạn nổ khi gần lúc xa… Tiếng sấm nổ kề bên vang dội, trời chưa mưa, tại sao Tú cảm thấy mình bay lên nhẹ nhàng, như cánh chim trong khoảng trời bao la xanh ngắt. Đang thướt tha bềnh bồng, chợt nghe như có  tiếng Mẹ gọi đâu đây …” Minh Tú, Minh Tú, trời ơi !! “

Tú ngồi dậy, nhìn xuống vùng ngực trần trống trải, nhìn chung quanh căn phòng lạ, quần áo vương vãi. Nhìn sửng vào khuôn mặt và tấm thân xa lạ hiện ra sau khung cửa phòng tắm. Tú ôm đầu, lạnh toát cả người. Không nhớ bằng cách nào, đã vội vã mặc quần áo rời khỏi căn phòng, lái xe về nhà với Mẹ, không kịp thu dọn các thứ hành trang, phải chạy cho thật xa, chạy cho khuất cái bóng quỉ đang đuổi theo chụp bắt. Hoang mang bất định, không nhớ
đã làm gì, và cũng không có can đảm đối mặt một ai, Tú ngồi câm lặng hàng giờ, trầm ngâm suy diễn, câu hỏi cuối cùng vẫn là khoảng trống, vẫn từng cơn lạnh buốt như vết dao cứa vào thịt da.

 

–         Tại sao em lại trốn tránh anh ?

–         Đây là lần cuối cùng tôi đến. Hãy để cho tôi yên, tôi không muốn gặp mặt anh nữa.

–         Thì ra , em đã chán trò chơi mới rồi ư ? Định về bám gót anh chồng hiền lành khô khan đó à ? Sao lại có thể thay đổi nhanh chóng như vậy? Không dễ như  vậy đâu em, anh vẫn còn nhớ rõ lắm, làn da trắng mịn mượt mà, vùng đồi đầy căng sức sống, hãy lại đây, ngoan nầy …

–         Im đi, tôi thật không ngờ anh có thể nói được những câu đốn mạt như vậy.

 

Tú lạnh toát người, nhìn khuôn mặt dài cuả hắn, những nếp nhăn trên đuôi mắt, nụ cười điểu cáng điểm trên môi, và tia nhìn ngây dại chiếu xuống vùng ngực căng. Nghĩ đến ánh mắt bóc trần đó làm cho Tú muốn buồn nôn, lại càng  tự trách mình hơn, tại sao có thể u mê ám chướng đến như  vậy?  Đâu rồi con người lạnh lùng cao ngạo? Tú luôn khoát cho mình chiếc vỏ cứng rắn như thép nguội, để cố gắng che đậy cho bản năng yếu đuối, bức tường bao bọc chung quanh không đủ vững vàng để chống chỏi cùng những trận cuồng phong. Nhìn vào chính tấm gương soi cuả chính mình, những gì Tú cố gìn giữ, che dấu, đang bóc trần theo từng ngón tay, nỗi đau buốt không buông tha. Giọng nói cuả hắn gằn theo từng ngôn từ, thanh âm như dao nhọn cứa vào thịt da.

–         Cô đã muốn thế thì đừng trách nhé.

Tú lặng lẽ quay đi, phiá sau lưng là tiếng cười lạnh, con ác quỷ đã hiện hình, bóng tối bao trùm tứ phía, cô đơn  như  mảng lưới đang buả vây, càng cố vùng vẫy càng thắt chặt lại. như chiếc vòng Kim Cô trong cổ tích*, xiết vào từng sợi thần kinh, đau buốt  đến tận cùng các tế bào nội tạng. Tú ước ao mình có thể niú lại thời gian,  trở thành đứa trẻ ngày nào, thu người nhỏ lại, nằm co rút cạnh góc tường. Bàn tay cuả bà tiên hiền diụ trong cổ tích cũng ruồng rẫy bỏ đi, càng ngậm tăm, càng đau như dao cắt. Tú không thể hình dung được, oan nghiệp gì mà phải gánh nặng tội lỗi nghìn cân. Đâu những dòng chữ ngọt ngào, đâu những diụ dàng săn đón? Trơ những lời lẽ đe doạ, nanh vuốt hùm beo  đã để lộ ra, bản chất đê tiện, đã không còn màu mè che giấu. Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng ánh mắt nồng nàn đã hoàn toàn thay đổi, đôi bàn tay không còn nhẹ nhàng nâng niu, đã trở thành móng vuốt  loài kên
kên, thái độ yêu chiều đã thay bằng vênh vang tự đắc, kênh kiệu cuả kẻ tin mình chiến thắng,

Tú chết từng giác quan, niềm hổ thẹn thay bằng cơn sóng hận thù dữ dội, tiếng gào thét trong lòng như cơn trốt cuốn phăng đi chút thiên lương còn xót lại, cái bộ mặt ác quỷ kia, tại sao có thể để cho nó hiện hiện trong cuộc sống nầy?

 

3

Mỵ nhìn vào đôi mắt không còn xanh trong, đâu những tia cao ngạo bốc lửa ngày nào? Cái vỏ bọc bên ngoài đã rơi xuống, bên trong là người đàn bà đáng thương nhăn nhúm
như trái mơ khô, Mỵ chờ đợi, cơn cuồng giông mãnh liệt nào  rồi cũng qua đi, ngọn thác nước sẽ xuôi dòng êm ái, Có điều gì căm phẫn nung nấu trong ánh mắt  im lìm che kín đó, ít nhất tia sáng hận thù chưa tắt lịm sau cơn giông. Tú ngồi co rút một đầu ghế, An cuối đầu kia chờ đợi. Nhớ lại những ngày hồn nhiên trong căn phòng nhỏ, tụng bài chờ ngày thi như
kinh kệ, trêu thiên hạ bằng từng vòng bánh xe lăn khắp phố phường hạnh phúc. Những
sợi tóc đen mượt ngày nào, bây giờ dăm ba lớp màu che đậy, thứ màu sắc hoàng hôn tím nhat nhoà. Mỵ nhìn đôi bạn, cố gắng tìm khung cửa hé mở, Tú vẫn im lặng, ngón tay thon thon se tròn vạt áo, hành động che dấu sự biến động không ngừng trong nội tâm. Ánh mắt diụ dàng, An hỏi bạn

–         Tú, có chuyện gì lại không thể nói ra?

–         Không biết bắt đầu từ đâu , mà cũng không thể hình dung được mình có thể đắm một cách ngu xuẩn như vậy

–         Từ bao giờ, không có điều gì có thể ngăn cách được chúng ta, sao chóng quên thế ? Hãy nói ra xem Mỵ có phương cách gì không?

Giọng nói An ngọt ngào, nắm tay bạn, sức mạnh từ những ngày chung vai sánh bước, con đường xanh bóng cây, lá me bay theo từng vòng xe hạnh phúc, tà áo trắng đơn giản và những nụ cưới thánh thót hồn nhiên. Tú hồi sinh theo từng giọt nước mắt lăn, nước mắt nuốt từ lúc ngã vào hố thẳm, nước mắt thấm vào từng lớp da, bóc từng mảnh tế bào chở che linh hồn yếu đuối.

 

Câu chuyện khi đã bắt đầu, như dòng sông khúc chìm đoạn nổi. Không ngắt lời, không góp tiếng, không tính toan,  chỉ im lặng chia nỗi đau cùng cực, ba người bạn, như những ngày thanh niên cũ, chỉ  thiếu tiếng cười trong vắt hồn nhiên. Tú trút tất cả những gì chất chứa trong lòng, từ mặc cảm tội lỗi, đến sảng sốt hoang mang. Kể lại tất cả, từ những cánh thư tán tỉnh, hẹn hò, lời lẽ diụ dàng tang bốc, luôn chực hờ khen tặng, cho đến hứa hẹn lúc gặp nhau, không nhớ mình đã làm gì, sau khi nhấp ly rượu màu hồ phách, và tỉnh dậy với tấm thân trần, trong căn phòng lạ, hốt hoảng,  bỏ chạy như điên cuồng.

–         Tú, dù cho có chuyện gì sảy ra hay không, hãy tập quên đi, phải can đảm lên, cắn răng bước tới chứ không thể quay đầu

–         Nhưng sự việc nhục nhã nầy biết rửa mấy sông?

–         Chỉ có một dòng sông Nại Hà, nhưng mấy ai biết được bao giờ lại bước qua?

Trí nhớ cũng chơi trò ú tim, thứ cảm giác rời rã khi tỉnh dậy là một điều khác thường, cho dù có say đến không nhớ thì tại sao lại không có cảm giác buồn nôn? Chưa bao giờ Tú hoang mang như vậy. Đau nhất vẫn là không tin mình thua cuộc một cách dại khờ. Càng nghĩ, lại càng hận mình,như chính bàn tay cầm con dao tiếp tục xoáy vào trái tim,  như từng vết roi quất xuống, tấm thân đang oằn oại, ngang dọc dấu đòn thù trên làn da. Tú cắn răng giấu mặt, không thể chiụ đưọc sự  thương hại từ hai người bạn thân thiết. Từ bao giờ, vẫn là Mỵ, cuả những ngày thanh niên luôn trầm tĩnh, như mặt  gương hồ thu trong vắt êm đềm, không ai biết được trong khối óc đó chưá bao nhiêu là mưu tính, An bao giờ cũng đầy từ tâm, cái kiến con sâu cũng tránh xa không giết hại, Tú bao giờ cũng là người năng động,
bốc nổi, gánh lấy hậu quả, luôn luôn sa lầy không lối thoát. Bất công quá, tại sao vẫn là Tú, là người luôn thất bại ?

An nhẹ nhàng:

–         Không nên tự trách mình, đó chỉ là nghiệp chướng mà Tú phải cưu mang

–         Tú tự hỏi có phải mình là người gây nên nghiệp hay không ?

–         Không chỉ là nghiệp từ kiếp nầy, mà biết đâu từ tiền kiếp ?

–         Lấy gì để chứng minh? Tú không thể chấp nhận thua cuộc một cách dễ dàng như vậy.

–         Thế thì Tú muốn làm gì ? Trả thù ?

–         Tú muốn làm cho hắn thân bại danh liệt, tan nát cửa nhà hết thì mới cam lòng

–         Có cần phải làm như thế không?

–         An không là nạn nhân, làm sao biết được niềm đau cùng tận nầy …

Mỵ ngắt lời, dừng cuộc tranh cãi. vẫn cứ như những ngày nào. Chút  ánh sáng từ trong câu chuyện soi rõ sự biến chuyển trong lòng Tú. Cuộc hôn nhân, trông bề ngoài thật hạnh phúc, nhưng  không kềm giữ được bước chân lang bạt, nỗi thèm muốn bay xa. Mỵ đã đoán trước sự giao động trong lòng Tú, từ mặc cảm sợ hãi mình già xấu. Tú thú nhận là mình đã nhờ bàn tay phẫu thuật cắt xén, sửa chữa lại chân dung, nâng vùng đồi ngực nhỏ nhắn, để có được thân hình bốc lửa. Tú đặt mọi người trước sự bất ngờ, không hề báo trước hay bàn tính cùng nhau. Nhìn con người mới cuả Tú, gương mặt như sáp nặn , in khuôn đúc cuả các chuyên gia, không còn là người bạn thuở thiếu thời, điều gì đã làm cho Tú đánh rơi mất con người thanh niên cũ?  Mỵ thở dài, Tú chỉ rước thêm phiền toái vào mình.  Con người thật sự trong cái vỏ nhào nặn kia , vẫn là cô bạn yếu đuối ngày nào. Người phụ nữ đông  phương,  nét duyên dáng thanh thoát diụ dàng, vóc hạc mình mai, không thể mang  hái trái núi lửa
cắm vào, có chăng chỉ gợi sự thèm thuồng ham muốn cuả những tên vô loại. Tú luôn nông nỗi, muốn được sự chú ý,  nhưng thân xác là điểm cuối cùng, sự thông minh, tấm lòng nhân ái luôn giúp đỡ mọi người, những giá trị hiếm quí cuả Tú, có phải đã vượt qua cái nhan sắc nhào nặn cuả chuyên gia không?  Nhưng  sự việc đã rồi, Mỵ trầm ngâm nhìn bạn, lòng
thương vượt qua sự hờn giận, biết hơn lúc nào hết, Tú cần những người thân, những
người bạn chân tình giúp Tú tìm lại chính mình, đương đầu với mặc cảm tôi lỗi, trở lại cuộc sống thuần lương.

Cầm tay An, xiết nhẹ Tú, như  bộ ba cuả thời thanh niên xưa, ngày áo trắng tinh gói trời mây xanh ngát. Luồng  sinh khí chảy vào nhau, cảm nhận được sự sống đang tái hồi. Như những lần tưởng chừng đã gục, nhưng vẫn chỗi dậy tiếp tục bước đi.

–         Hãy nói cho Mỵ biết ý định của Tú, bây giờ muốn giải quyết thế nào? Cố quên đi mà sống, hay là phải trả thù ?

–         Thật lòng Tú cũng không biết phải làm gì .

–         Làm sao có thể sống an nhiên khi hắn còn nhởn nhơ đắc thắng ? Tú không vì mình thì cũng vì những nạn nhân sắp tới.

–         Mỵ có phương kế gì không ?

4

Hắn chỉ là một tên vô loại, Tú không phải là người đầu tiên, và xin tha cho Mỵ nếu
có phải gây ra nghiệp oán, hắn sẽ không có cơ hội nào để  lường gạt người phụ nữ khác nữa. Có biết bao nhiêu người đã thân tàn danh liệt ?

Hạng đàn ông nầy, rất sành tâm lý yếu đuối của phụ nữ, hầu hết những nạn nhân, tưởng đã qua đi thời dại khờ nông nổi, nhưng trong lúc mất quân bình kích thích tố, thân thể chuyển sang giai đoạn cuối cùng cuả sự sinh sản, người phụ nữ giống như ngưởi hụt chân, bám viú vào thời son trẻ, chưa sẳn sàng bước tới giai đoạn cuối cuả cuộc đời. Cuộc sống hôn nhân đã qua lúc tình nồng bước vào thời nghĩa nặng. những săn đón không còn như lúc mới yêu thương, người bạn đời quen thuộc đã quên đi sự hiện diện cuả mình , con cái trưởng thành, không còn phải chăm lo. Thời gian trong tay là kẻ thù , nhưng cũng chính là lợi thế, nếu biết bình tâm, an hưởng, tiếc thay, không thiếu những nạn nhân cuả chính  mình cùng hoàn cảnh xã hôị, phương tiện truyền thông, liên lạc dễ dàng, như con dao hai lưỡi, những thứ nầy cộng vào sự quyến rũ,  ngon ngọt, bọn đàn ông đốn mạt đó, chúng không từ chối thủ đoạn nào.Nhưng chính bản thân nó đã là tên hèn nhát. Cái vỏ lịch lãm, thứ kiến thức góp nhặt lấp liếm chia xẻ từ đồng bọn, đã mục nát phơi bày ra cái lõi hư thối bên trong. Màn kịch dày công sắp xếp từ đầu,Tú rơi thật dễ dàng.

Sự chinh phục nhất thời,  sa ngã vì bị đánh trúng vào yếu điểm,  nhưng không thể  giữ được nạn nhân, khi  thiên lương đánh thức . Đến lúc  biết không thể giữ được, hắn lại dở trò đê tiện, hăm doạ và phá nát. Nhưng làm sao hắn có thể lường trước, với phản ứng bất cần cuả Tú, và càng không thể ngờ là bên cạnh Tú còn có những người thân yêu, luôn luôn chăm sóc bảo vệ.

Nhìn vào tấm ảnh Tú và tên vô loại, qua màn hình, đôi mắt lạc thần, khuôn mặt ngây dại, Mỵ đã đoán được chuyện sảy ra. Tên gian trá đốn mạt nầy, Mỵ không ngạc nhiên khi hắn không hăm doạ được, đã gởi  hình ảnh làm bằng chứng ngoại tình để phá nát gia cang cuả Tú. Thủ đoạn thật hạ cấp, bỏ thuốc vào rượu, trang bị máy ảnh để bày trò đê tiện, không ăn được thì phá cho hôi. Nhìn khuôn mặt  thông minh nhưng quỷ quyệt cuả hắn, ngữ nầy
chưng  bày nhan nhản trong thị trường, tiếc thay,  sự mưu lược đó không mang ra giúp
ích cho cuộc đời, lại chuyên đi hại người. Mang danh hiệu trí thức để chuyên đi loè thiên hạ, bày trò chơi lập lờ chữ nghĩa để xưng tụng lẫn nhau.  Trộm bài, đạo văn làm nghề nghiệp, thực chất vốn liếng không đầy tô, tấp tểnh viết dăm ba câu sáo ngữ,  rồi tự phong mình là nhà văn nầy, vái thi sĩ nọ, cá mè như nhau.

Thấm nỗi đau cuả Tú, xót xa cho mặc cảm tôi lỗi, Mỵ thương bạn vô cùng. Nghiệp chướng vương mang, đã qua gần một kiếp người, khi đã không còn phải chăm sóc con cái, là lúc cần lắng tâm tu tỉnh, sao lại bị cuốn hút vào vòng dây oan nghiệt?

Nhìn hàng số cá nhân trên điện thư,  Mỵ bình tĩnh gom lại tất cả những dữ kiện, không thể lầm lẫn hay sơ hở được. So sánh vào thời lượng, từ lúc bắt đầu sảy ra câu chuyện , cho đến bây giờ, những bằng chứng cụ thể, đã quá rõ ràng. Hắn không thể ngờ được, tất cả những cú điện thoại, điện thư, giờ giấc đều ghi lại  không thể chối cãi được, lạm dụng chức vụ, dùng giờ giấc làm việc để gởi điện thư sàm sở tống tình, hăm dọa nạn nhân, chưa
kể đến hành động phục rượu và hiếp dâm. Những tội trạng đó, luật pháp nào dung
thứ?

Điều làm Mỵ băn khoăn lo lắng bây giờ là có cách nào bảo vệ cho Tú, sau khi sự việc đưa ra ánh sáng, vừa là nạn nhân lẫn nhân chứng, liệu Tú có đủ can đảm để  đối đầu hay không ? Bên cạnh đó, dù có vị tha đến mức nầy, liệu Phương có tiếp tục yêu thương và chăm sóc Tú cho đến cuối cuộc đời ?

Tú ơi ! cả ba chúng ta, thân thiết từ những ngày còn xanh tóc, luôn vì nhau, luôn nâng đỡ , cuối cuộc đời  phù du lại kề vai nhau  cùng gánh nỗi gian truân nầy.

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

 

  • Chiếc vòng Kim
    Cô :  Trong truyện Tây Du Ký . Vì Tôn Ngộ
    Không có nhiều phép thuật, không ai trừng trị được , cho nên  Đức Phật đặt chiếc vòng  Kim Cô và bài chú Để giúp cho Đường Tam Tạng  khống chế khi Ngộ Không phản nghịch.

Thanh Ca

Thanh ca

Hãy vẽ cho em sợi nắng hồng

Cột làn tóc liễu thẹn hoa dung

Hong tơ lụạ mới đan đôi cánh

Chở niềm hạnh phúc thả mênh mông

 

Hãy hát vì em lời châu ngọc

Điạ đàng êm ả nhạc suối xanh

Mở cánh rừng hương thơm mời mọc

Khép lại trần gian giấc mộng lành

 

Hãy bỏ  vương hầu cùng  châu  báu

Góc rừng nhật nguyệt chén tiêu dao

Hứng giọt sương mai mềm ty thảo

Chung trà thơm ngat cội hoa đào

 

Hãy thắp vì nhau tia hy vọng

Phong kiếm giang hồ nhặt bút lông

Tảo khởi kề vai chung giấc mộng

Yêu kiều tay vẽ nét mày cong

 

Vũ Thị Thiên Thư

Phù sa ươm tình

Phù sa ươm tình

 

Hẹn nhau từ thuở Nại Hà

Từ nguồn sông khởi phù sa theo về

Chở tình mài miệt cơn

Trăm con nhánh đổ bến thề còn trông

 

Ví dầu điên điển vàng bông

Bếp quê khói quyện nhuộm hồng duyên thơ

Nhịp nhàng câu hát ầu ơ

Êm êm sóng mạ vỗ bờ yêu thương

 

Chén nung đất đậm mùi hương

Khát khao mạch sữa vấn vương cõi lòng

Ngọt ngào căng ngọn đồng đồng

Nghĩa tình theo cánh chim Hồng xuôi Nam

 

 Ấp yêu lời hẹn nghìn năm

Thuyền thơ lộng gió buồn căng lướt ngàn

Thuỷ chung cùng ánh trăng vàng

Thiết tha sáo trúc dịu dàng câu ca

 

Hân hoan trời đất giao hoà

Gối mây dỗ mộng tình bao la tình

 

Thị Thiên Thư

Gọi mãi muà thu

Gọi mãi  muà thu

 

Mềm môi nếm giọt vô cùng

Say trong nỗi nhớ tình chung biệt ngàn

Hững hờ gió gọi mùa sang

Khép vòng tay giữ mênh mang bóng hình

 

Đêm tàn ngọn nến lung linh

Trong hư ảnh hiện chén Quỳnh kề môi

Nở ra bát ngát hương trời

Chập chùng mê mãi gọi người trăm năm

 

Mực rơi xuống nét u trầm

Vẽ trong đôi mắt lạnh căm nổi buồn

 

Vũ Thị Thiên Thư

Nhấp chén quan hoài

Nhấp chén quan hoài

Có phải vó câu hay huyễn mộng

Hoài quân ảo giác cũng trêu ngươi

Hương thu se sắt cung trầm bổng

Nỗi nhớ vì ai cũng ngậm ngùi

 Thuở lòng dào dạt ý thơ tươi

Yêu màu nắng mới luạ vàng phơi

Phượng muá Rồng bay theo nét bút

Diụ dàng nhạc trỗi khúc tình khơi

Chung một vầng trăng tựa mái đầu

Sách đèn khung cửi tận đêm sâu

Nào hay lửa nhuộn màu chinh chiến

Yên ngựa gươm thiêng đổi mực sầu

Ngọn gió nào lay lắt bên hiên

Nhớ chàng trăn trở giấc cô miên

Lòng như tơ rối tăng nghìn mối

Nguyệt lão ơ hờ se mối duyên

Nghiệt ngã theo dòng hoa nổi trôi

Bạc đầu câu hát chẳng tròn đôi

Tiển quân ngày nọ dòng châu nhỏ

Chinh chiến bao lâu sẽ khứ hồi

 Vũ Thị Thiên Thư

 

Tàn thu

Tàn thu

Có phải là anh giọt nắng vàng
Mang cho em hơi ấm mùa sang
Chốn ấy bình yên thu tĩnh lặng
Nhẹ nhàng hơi thở gió mênh mang

Tháng chín vàng bay qua khe cửa
Thắm màu Hồng diệp buổi chớm thu
Em đi nhặt lá về nhom lửa
Đốt sợi chung tình khói tương tư

Anh mang son thắm vẽ tranh đời
Vượt suối băng đồng gội tuyết rơi
Lá biếc dòng thơ xin anh hãy
Giữ lại vì nhau một khoảng trời

Em vẫn mong chờ ngọn gió đông
Chở lời biển hẹn tới đầu sông
Lá thắm theo dòng thương mòn mõi
Tàn thu nắng úa nhạt mi hồng


Vũ Thị Thiên Thư

 

Nặng gánh vai gầy

Nặng gánh vai gầy

 

Gánh thơ xuống phố điêu linh

Gót son vai nhỏ nặng tình nước non

Dây tơ cột mối đa đoan

Vấn vương nỗi nhớ nối tròn vòng thương

 

Gánh mây về núi mờ sương

Nghiêng vai rơi xuống đời thường lạc nhau

Miệt mài câu hát chiêm bao

Phất phơ cánh bướm cõi nào tái sinh

 

Gánh dương hồng trải bình minh

Ươm mơ nụ biếc tựa mình tùng xanh

Đêm qua ru giấc an lành

Ái yêu ti trúc tơ mành song song

 

Gánh vào biển cả trăm dòng

Nở từ tim giọt máu hồng luân lưu

 

Vũ Thị Thiên Thư

Góc Rừng

GócRừng

Hơi lạnh gay gay của ban mai, sương sớm long lanh vương trên đầu ngọn cỏ, khu rừng câyxanh như vừa trở giấc, từng cành khoe lá nhỏ li ti, đang múa ca lơi lã, tiếng gió nhẹ nhàng hài hoà hợp tấu, hàng thông ủ rũ cũng vươn vai trở mình, lá mong manhkhua xào xạc. Những chuyến xe đi về cuối tuần, con đường mòn với hai hàng cây,đất còn ướt mềm sương thấm đẫm đêm qua, đôi vết bánh xe in hằn xuống từng ngày đã trở thành quen thuộc. Sớm mai, nhìn hững nụ xanh mơ lấm tấm trên cành khô, sức sống thật là kỳ diệu, vạn vật như bừng tỉnh lại sau giấc ngủ triền miên, giấc ngủ bình an suốt một mùa đông dài …

Cánh rừng bát ngát, những bông hoa tuyết trắng xoá tung bay đã biến đi mất dạng. Hàng thông xanh hờ hững đứng trong góc, cuối khu vườn, từng cành cây như cánh tay vuơn ra, tham lam ôm đầy những nụ hoa trắng mênh mang, mùa đông qua đi, cánh tay cây đã không còn nặng trĩu, thay vào màu áo xanh non tươi mát, đồng cỏ như
tấm thảm nhung êm mượt, hoa Dent de Lion nở vàng bát ngát, từng nụ xinh tươicánh mỏng manh khoe tơ nhuỵ lấm tấm rung rinh trong nắng sớm.

Thương ôm con lên vai, vổ nhẹ vào lưng rồi đặt con lên chiếc xe đẩy, đôi bàn chân nhỏ đong đưa, mấy sợi tóc lơ thơ, mỏng manh như
tơ trời . Nắng tràn ngập chan hoà, nắng lung linh nhảy múa, đôi bàn tay như chụp bắt cả một khoảng trời mênh mang. Thương trải mảnh chăn nhỏ, đặt chiếc xe đẩy kề bên, rồi ngồi xuống, bên cạnh chiếc xích đu, chỉ là mảnh ván nhỏ cột lại bằng hai sợi dây thừng, mắc trên cành cây cổ thụ trong khu vườn sau. Cầm quyển sách mở ra hờ hững, chữ nghĩa nhảy múa trong đầu đầy dặc, nhìn xuống đôi bàn tay con, mấy ngón nhỏ nhoi, thương quá, lại âu lo, ngại ngần, không biết những ngónmong manh nầy có đủ bám víu vào cuộc đời đầy trắc trở? Như giọt sương long lanh buổi sáng, rồi nắng sẽ mang đi về phương xa nào, sẽ tái sinh vào ngày kế tiếp, cái vòng lẩn quẩn, luân hồi. Nhìn xuống vầng trán và làn da non mịn mướt, những sợi gân xanh chằng chịt như dòng sông, con rạch, dẩn dắt từng giọt máu đi vòng quanh cơ thể. Vuốt nhẹ đôi má, cái miệng chúm chím, một chút sữa còn đọng trên
mép môi. Kéo chéo khăn lau nhẹ cho con, giấc ngũ bình an tuổi thơ, cái đầu nhỏ lắc lư rồi lại nhụi vào tấm chăn đắp, đôi mắt nhắm hờ, như nắm níu với cơn mơ còn sót lại. Cái bóng người lêu nghêu ngã xuống, dừng lại bên cạnh, tiếng nói nhẹ nhàng

– Chào cô, cháu ngủ ngoan quá.

– Chào ông, cảm ơn ông

– Tôi có làm phiền không, nhìn thấy cô thường mang
cháu ra sân phơi nắng.

– Vâng, suốt mùa đông ngồi mãi trong nhà, giống như
con gấu trốn trong hang. Bây giờ mới cảm thấy yêu quí những giọt nắng chói chan
của quê nhà, sau khi đã đi xa lơ xa lắt .

– Cô rời nơi ấy đã được bao lâu rồi?

– Một tháng, một năm , thời gian đã trở thành vô
nghĩa , khi không còn muốn xác định .

– Tôi hỏi cũng bằng thừa thôi, chúc cô một ngày vui

– Cảm ơn, và chúc ông như thế .

Thương cúi xuống, mảnh bút chì lăn lóc dưới chân, nhìn theo bóng người thanh niên xa lạ và mẫu chuyện không đầu đuôi. Cái bóng mảnh khảnh, ngã dài liêu xiêu trong nắng sớm, khập khểnh di chuyển chậm chạp qua hàng cây, mấy quyển sách cầm trên taỵThương đoán anh ta hãy còn đang cắp sách đến trường.Chút bình yên đầu ngày xao động. Khu rừng nầy biệt lập, phía bên kia là những căn trại dùng cho trẻ con vào mùa hè, khu nhà nguyện với vườn hoa cỏ mọc tràn lan, hàng trăm mẫu rừng, mười mấy căn nhà le hoe, chỉ có gia đình anh giám đốc và anh phụ tá giám đốc thường xuyên lui tới, anh ta đến nơi đây chắc hẳn phải là người quen thuộc với một trong hai. Khu rừng nhộn nhịp với ánh nắng mai, chim chóc đùa giởn đuổi bắt nhau, nhởn nhơ qua từng cành cây phong vừa trổ nụxanh mượt.

Mảnh chăn len đạp tung toé xuống chân, giấc ngũ chưa tròn đầy, đôi tay nhỏ quơ quào, chới với như muốn chụp bắt lại giấc mơ. Kéo lại
mảnh chăn đắp, Thương bế con vào lòng, ôm lại máu thịt cuả chính mình, nghe trong lòng như muôn ngàn con sóng vỗ, tiếng thuỷ triều rì rào, tiếng đại dương mời gọi bao la. Ðôi mắt trong suốt nhìn như mặt hồ phẳng lặng, Thương nhớ lại, từng cơn đau như biển động, cơn đau xé nát thịt da, từng mảnh trời tối tăm, từng giọt máu hồng chưa kịp đọng. Người ta nói vượt biển mồ côi, vượt sông vượt suối…Cơn
đau không ai chia sẻ, cơn đau không bàn tay nào nâng niu. Trăm hoa nở, nghìn tia nắng khai. Nối tiếp cho những đêm chong đèn nhìn con mà cào ruột thắt gan.
Từng ngày âm thầm nhặt từng sợi chỉ, may từng mũi kim…, chiếc áo nhỏ gói lại mớ thịt xương khúc ruột, cái miệng thơ ngây không khép chặt, từng đêm ngồi nhỏ từng giọt sữa, từng giọt nước mắt lăn…Con ơi! Nếu có phải trăm lần vượt cạn, vạn nẻo chông gai, đổi được cho con toàn vẹn một đời, Mẹ sẽ không ngại ngần dấn thân lần nữa .

Con ra đời, đã mang trong người định mệnh chưa biết khắt khe nào, chân chưa chạm đất, chồi lá chưa xanh, bão giông cuồn cuộn. Hai
tháng, Thương đau thắt ruột gan mang con vào bệnh viện, người y tá lặng lẽ bế con vào phòng rồi đóng cửa lại, Thương đứng nhìn theo, chỉ muốn ôm lấy con , chạy thật xa, chạy lên tận trời xanh hỏi rằng sao nghiệt ngã ? Con nhỏ nhoi, con mong manh, sao không cho Mẹ gánh hết mọi đớn đau dù có chịu thêm một lần banh da xẻ thịt, Mẹ cũng không chối từ, hãy cho Mẹ chịu cơn đau đớn, hãy cho Mẹ sinh con lại một lần, dù có chịu thêm chín tháng cưu mang , dù có thêm lần vượt biển mồ côi , dù có qua bao cơn phong ba bão táp …

Ðêm vô tận, ngày bồn chồn, chờ từng giờ, đến hẹn để vào thăm con. Ôm chặt con vào lòng, hai bàn tay nhỏ nắm lấy tay Mẹ không rời,
Thương nhìn con đau quặn thắt, bàn tay nầy Mẹ ngày xưa xỏ từng sợi chỉ, khâu từng mũi kim, nhìn xuống vết cắt, trong lòng như dao đâm, muối xát, lạnh mùa đông chưa đủ tái tê, sao trong lòng như băng giá.Càng nhìn con càng thêm se thắt, Thương nằn nì, xin được ở lại trông con , “ cho tôi một chiếc ghế thôi, hay tôi không cần nữa, chỉ cho tôi ở bên cạnh con tôi ”…

Cánh cửa im lìm, màu của sự sống chết tranh nhau từng tí từng li, đêm thâu không dám chợp mắt, ngồi canh từng cử động, từng giấc, lau từng giọt mồ hôi. Thương lặng lẽ nhìn ống nylon nối vào cánh mũi phập phồng, tưởng tượng từng giọt dưỡng khí đang chảy qua, từng giọt thấm qua, từng giọt, hai bàn tay nhỏ chực chờ, nắm lại tay con, trong lòng trăm vạn mũi kim đâm, Con ơi !

Người thanh niên ngồi bệt xuống thảm cỏ, đặt quyển sách bên cạnh, thò bàn tay vuông vắn, ngón tay thẳng, khều vào lòng bàn tay nhỏ
nhoi, cử động nhẹ nhàng nâng niu, đôi bàn tay xinh xinh nắm chặt lại, con nở nụ cười thơ ngây, đôi mắt long lanh nhìn vào người đối diện, đôi môi thật rạng rỡ

– Cháu bao nhiêu tháng rồi vậy cô ?

– Cháu vừa tròn ba tháng

– Tôi có làm phiền cô không ?

– Thưa không, nắng ấm quá, hơn nữa trời đất không
dành cho riêng ai, tôi mang cháu ra hong chút nắng đầu ngày .

– Tôi thấy cô ra đây hàng ngày, và bao giờ cũng bút
mực trên tay, muốn trò chuyện cho vui, lại ngại rằng đã làm gián đoạn ý nghĩ của
cô .

– Tôi chỉ viết nhăng và suy nghĩ lan man thôi, không
nhất thiết .

– Cô về sống trong khu rừng nầy bao lâu rồi ?

– Từ mùa đông.

– Cô hay thật, tôi thì không chịu nổi cái vắng lặng
nơi đây, chỉ có cây mà không thấy bóng người, tôi đi suốt đoạn đường vào đây chỉ
thấy bóng nai ..

– Vâng, chúng nó đi hàng đòan, cả gia đình , sáng
nào cũng ngang qua, tôi có cảm tưởng chúng nó quá quen thuộc nơi nầy .

Chúng nó đi nhởn nhơ như những chủ nhân ông đang dạo mát, mà đúng là chủ nhân thật, vì còn ai ngoài mấy căn nhà trong góc đìu hiu, cả khu rừng trăm mẫu chỉ có hai gia đình, nếu như anh giám đốc và con chó Lulu cũng được gọi là gia đình. Thương và con có nguyên một căn nhà, trước đây dùng cho người y tá . Căn nhà thênh thang hai phòng ngủ , căn bếp nhỏ đủ để đun sữa, nấu ấm nước sôi pha ly cà phê sáng, Những đêm nằm nghe tiếng lá thông reo như lời thì thầm, bóng trăng non thập thò sau khung cửa. Thương ôm con ngồi tựa vào khung giừơng, ngọn đèn ngủ vàng vọt, chiếc bóng hiu hắt in lên vách .Cái miệng nhỏ nhoi cố gắng ngậm bầu sữa, những giọt hồi sinh lăn dài theo khoé môi.

Ngày Thương mang con xuất viện, mang theo những vật dụng và lời ân cần căn dặn, bà y tá còn cẩn thận viết vào mảnh giấy, thời khoá
biểu hàng ngày, giờ nào uống thuốc, giờ nào ăn…Về sống âm thầm trong khu trại, ngày qua ngày… Những tờ thư, khi qua đi khi trởø về, dăm khi, rơi xuống khoảng trống không. Ngày mang hành trang lên phi cơ, cũng là ngày quyết định gồng gánh một mình.Thương bình an chờ ngày sinh con. Ôm trong tay máu thịt của chính mình, nhìn vào đôi mắt trong vô ưu, trong lòng như muôn vạn vết thương âm ỉ, càng thương con đoài đoạn, nghĩ đến những ngày sẽ tới, nghĩ đến lúc cơn đau như biển động, lúc nhìn lại tận cùng, khi đôi nắm tay nhỏ như bấu vào cuộc đời gay go, khi đôi mắt trong mở to vào vùng ánh sáng nhân tạo trong đêm sâu, tiếng khóc xé khoảng không buốt tận, chút hơi sức cuối cùng bốc lên như những vết khói tan trong buổi chiều lặng lẽ.Nơi chốn nào cho cả Mẹ cùng con ?? Những buổi sáng ngồi bình yên trong nắng, những ngày dài tiếp ngày. Thương lặng lẽ nuôi con. Ngày một ngày hai, những mảnh thịt da nối nhau lại, đôi môi nhỏ nở nụ cười
nhẹ như nắng mai. Mùa hè, sức sống diệu kỳ, khóm hoa vàng trong sân rực rở.Chút yên tỉnh đầu ngày , không còn ngồi chuyện trò cùng bóng mình, không còn ngày vắng lặng vào ra, những mẫu chuyện bâng quơ, những săn đón nhẹ nhàng.

– Thương à, mùa hè sắp qua

– Vâng , tiếng ve kêu thê thiết quá

– Em có điều gì băn khoăn ?

Băn khoăn ? Mang cả cuộc đời ra chơi trò đen đỏ, đã chạy trối chết, chạy trốn những ràng buộc, vượt thoát những bàn tay, nhưng không vượt khỏi chính mình.. Thương nhìn xuống đôi vàn tay vuông vắn, ngón chặt chẻ đan vào nhau . Nhìn lại khoảng không xanh bát ngát, những tia nắng xuyên qua cành lá, ngoài kia là con đường dẫn vào
vùng trời vô định, Thương nghĩ đến những bước chân theo nhau, nghĩ đến cội tùng thân yêu, vững chắc.  Bóng nắng in thành những tia muôn màu.

Xếp lại mảnh chăn đắp, những chiếc áo đã nằm gọn gàng trong thùng giấy, cuối chân tường, trong góc phòng, mấy quyển sách chồng lên nhau lặng lẽ chờ đợi. Cái chậu tắm, tấm gương soi mặt nhỏ, mấy quyển vở học trò, chút luyến lưu của một thời một thuở.Thương xếp lại từng chiếc áo sơ sinh, từng vật tuỳ thân lỉnh kỉnh vào trong một thùng giấy carton nhỏ, đi vòng quanh căn phòng, vệt nước mưa loang lỗ từ bao giờ còn lại trên trần nhà, những đêm sâu trằn trọc nhìn nhau nhưnhắc nhở. Khung cửa khôïng thể khép chặt, khoảng không gian bé nhỏ quấn quít, những tiếng trở mình của sàn gỗ nhắc nhở sự hiện diện của một đời sống nào khi xưa, khi hãy còn là cây sồi xanh lá mùa hè bát
ngát, hay cành trơ lóng lánh hạt tuyết sương. Bên kia hành lang, căn phòng nhỏ và chiếc giường đơn nằm hờ hững, căn phòng dành riêng, nhưng không bao giờ được đón người trú ngụ, Thương mang nệm gối vào phòng ngủ ngày đêm bên con, chiếc giường trống giờ cũng được xếp lại gọn gàng. Căn bếp, mấy cái tách, dăm ba chén dĩa đã quá thời xuân sắc, cái ấm nước đã trút cạn, cái bếp điện và mấy món đồ
dùng hàng ngày, dụng cụ đơn sơ, hầu hết các bữa ăn nấu từ nhà bếp lớn cho nên cũng chẳng có gí để phải thu xếp. Có chăng là chút nắm níu, chút hương khói nhẹ nhàng ngày đông rạng, lóng cóng những ngón tay, đun ấm nước đầu ngày pha chút cà phê, mang ra phòng khách nhỏ, khung cửa sổ đủ nhìn thầy những tia đầu ngày trời trong xuyên qua kẻ lá, vệt nắng đùa vui chạy đuổi những hạt sương muối hoá sinh thành những giọt ước li ti, từng giọt, từng giọt biến dạng , ra khỏi thế giới sáng loà, trở về cõi thâm sâu.

Thương nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cội tùng chắc chắn,những bước chân không rụt rè, vững vàng, mớ hành trang chỉ võn vẹn dăm ba thứ lặt vặt, tất cả nằm gọn gàng trên chiếc xe vận tải nhỏ.

Ðóng lại cửa xe, đi quanh một vòng, thắt lại các mối dây cột, nhìn lại bóng dáng nhỏ nhoi đang ôm con tần ngầân nơi khung cửa, chút
nắm níu, chút vấn vương, những bước chân nhẹ nhàng. Ðôi bàn tay vuông vắn trước mắt, mở ra nhẹ nhàng Thương đặt vào đó những ngón nhỏ nhoi của chính mình, của cuộc sống bắt đầu, mái tóc măng tơ, đôi tay bé nhỏ nhú ra ngoài góc chăn phơ phất, từ giã góc rừng, về nơi bình an xa …

Vũ Thị Thiên Thư