Áo trắng tiểu thư

Áo trắng tiểu thư

 

Mai mốt em về ngang trường cũ

Áo trắng tiểu thư như bóng mây

Bài hát già nua ngày xa xứ

Chiêm bao bất chợt trắng bàn tay

 

Bạc tóc vì ai câu hò hẹn

Một dòng nước đục chảy đôi nơi

Đối bóng từng đêm trăng miên viễn

Hương tàn khói nhạt chén đầy vơi

 

Em có về ngang chân bước chậm

Hàng cau soi bóng ngọn đèn đêm

Gió vẫn đưa mây về muôn dặm

Sợi nào hờ hững vướng mắt em

 

Mở lại trong tim ngăn máu đỏ

Giọt nào hoi hóp giọt nào xa

Mòn mỏi bao năm đời trăm ngã

Tình nào thống hối mộng nào hoa

 

Nét bút tay tiên nghìn hoa nở

Đêm nầy đêm nữa trắng bao đêm

Long lanh nến bạc thơ từ thuở

Cuối trời hiu hắt mảnh hoa tiên

Vũ Thị Thiên Thư

 

Ý thơ tình đàn

Ý Thơ tình đàn

 

Thả vào biển ngát thanh âm

Chùng dây Cẩm Sắt đoạn cầm khúc duyên

Vì đâu lỗi phím thệ nguyền

Để thương gọi nhớ từ chiêm bao về

 

Sắt vàng trộn giữa cuồng mê

Ý tình trăm mảnh câu thề vấn vương

Bến chờ thuyền lạc hà phương

Chèo thơ khoả sóng vô thường tìm nhau

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

Đông Từ

Đông từ

Ba mươi vẫn thói giang hồ

Vẫn mê phiêu bạt vẩn mơ dặm dài

Đàn xưa vẫn nặng trên vai

Áo xanh vẫn bạc như ngày còn nhau

Em từ phương ấy có sầu

Thắp đôi ngọn nến màu nâu thương về

Nay em còn để tóc thề

Mai sau còn biết có về du ca

Xưa xanh áo ngọc mơ ngà

Vụng về tiếng hát thăng hoa nghĩa tình

Ta nay giữa kiếp phiêu sinh

Nhớ phương trời cũ thương mình vàng phai

Mai về môi có còn tươi

Hồn còn nung nấu hát lời ca xưa

Đàn còn mười ngón mây mưa

Vỡ cung bậc cũ cho vừa nhớ thương

Mùa đông lòng cũng miên trường

Một phương trời nặng hai phương mong chờ

Ngón tay vàng thuốc thờ ơ

Hồn giang hồ cũ bơ phờ tiếc thương

Em từ thuở lạc hai phương

Có còn mắt sáng môi hường tin yêu

Vàng thu trải tóc trong chiều

Đếm bao lá đổ bấy nhiêu nỗi niềm

Ta gầy sương gió bao miền

Yêu con trăng cũ nhớ thềm nhà xưa

Chân cầu cuối hạ chớm mưa

Con sông chở mấy cho vừa nhớ thương

Cà phê còn đọng môi buồn

Mù mù sương khói che khuôn mặt gầy

Trong tay là những tháng ngày

Theo nhau bước xuống trần ai đoạ đày

Hạ nồng trong mắt tình say

Hắt hiu ngọn nến tàn phai nụ hồng

Tháng tư mưa đổ trong lòng

Ơi phương trời cũ ơi mong manh tình

Đứng trên đỉnh vọng âm thinh

Mười đầu nhỏ máu xuống hình hài xưa

Áo xanh phai vẫn mong chờ

Tóc sương phai tóc bao giờ trùng hoan

Ba mươi vẫn thói hoang đàng

Một manh áo bạc một đàn trên vai

Nữa đời vẫn cánh chim bay

Vẫn giang hồ thói vẫn hoài du ca

Em từ thuở nọ chia xa

Có còn hát dưới bóng tà huy bay

Mai ta về tóc sương phai

Nhìn nhau nhớ cả tháng ngày bên nhau

Mai ta dù ở phương nào

Cũng xin thắp nến về trao mộng dài

Quê hương nghìn nụ hoa khai

Đốt trầm hương toả ra ngoài không gian

Mai ta về hát trên ngàn

Lời ca lãng mạn với đàn trong sương

Mai ta về với vô thường

Tấm thân xin trải đường hương quê nhà

Vũ Thị Thiên Thư

Ngày Nắng Lạ

Ngày nắng lạ

Mở lại vườn xưa ngày nắng lạ

Đắm chìm lây lất nụ trầm kha

Nghe trong cơn gió lời khôn tả

Nhẹ gót hài tiên hương thoáng xa

Hãy rót vì nhau chén ấm nồng

Lam Điền Ngọc chuốc giữa tầng không

Bên kia biển nhớ chân dung lộng

Vẽ xuống Hoa Tiên nét mục hồng

Bơi trong ánh mắt long lanh mộng

Đuối giữa mây trời mãi miết trông

Thanh âm thiên cổ ru trầm bổng

Duyên nghiệp bao giờ như mải lông

Lực như Hạng Mã muôn trùng dặm

Đêm dài một khúc sáo Trương Lương

Tình giấc Nam Kha cơn huyễn mộng

Nào có hề chi cuộc vô thường

Vũ Thị Thiên Thư

Tàn Thu

Tàn Thu

Có phải là anh giọt nắng vàng

Mang cho em hơi ấm mùa sang

Chốn ấy bình yên thu tĩnh lặng

Nhẹ nhàng hơi thở gió mênh mang

Tháng chín vàng bay qua khe cửa

Thắm màu Hồng diệp buổi chớm thu

Em đi nhặt lá về nhom lửa

Đốt sợi chung tình khói tương tư

Anh mang son thắm vẽ tranh đời

Vượt suối băng đồng gội tuyết rơi

Lá biếc dòng thơ xin anh hãy

Giữ lại vì nhau một khoảng trời

Em vẫn mong chờ ngọn gió đông

Chở lời biển hẹn tới đầu sông

Lá thắm theo dòng thương mòn mõi

Tàn thu nắng úa nhạt mi hồng

Vũ Thị Thiên Thư

Em giữa man khai

Em giữa man khai

Em từ chốn lạ về đây

Thảo nguyên hương tóc đắm say lạ thường

Tên em là nhớ là thương

Rộn ràng cung bậc hoang đường âm giai

Hiện thân giữa cõi man khai

Sáng ngời nguyệt lộng sao cài dung nhan

Ngẩn ngơ lạc phách hoang đàng

Là tiên lạc giữa trần gian đoạ đày

Tôn xưng vương hậu lên ngai

Tình si nở đóa hoa khai diệu kỳ

Vũ thị Thiên Thư

Cuối đời tơ vương

Cuối đời tơ vương

 

Bâng khuâng nhìn ánh sao mai

Tàn đêm cơn mộng ngất ngây huong nồng

cõi tình bước lạc mênh mơng

Đêm xuân bên ánh lửa hồng mắt môi

 

Cầu tình nối nhịp đơi nơi

Bên dòng thương đợi b óng người trăm năm

Chức Ngưu dù chỉ một lần

Ân tình là cả sông Ngân miệt mài

 

Gặp nhau từ thuở hoa khai

Nhớ nhau vàng cánh lá bay cuối trời

Vắn dài như giọt mưa rơi

Tình ơi đoạn nổi suốt đời tơ vương

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

Đá vàng ơi gọi !!

Đá vàng ơi gọi !!

Con đường xanh cây lá

Những vòng xe vô ưu

Quên cánh rừng nghiệt ngã

Giết nhau không oán cừu

Tuổi vàng hay tuổi đá

Cũng chung một bầu trời

Che cánh dù tuổi nhỏ

Hữu tình mưa rơi rơi

Thẹn thùng chi cuí mặt

Khép lại trời đông phương

Bao từ ngôn góp nhặt

Chứa cho đầy dư hương

Màu trăng xanh huyền thoại

Vụng về tay ngón ngoan

Dìu nhau không ngần ngại

Niềm hạnh phúc lây lan

Bóng đêm và huyễn mộng

Mơ hồ dáng tiểu thư

Tên si tình vẫn ngóng

Vạt áo trắng sương mù

Đá vàng riêng một cõi

Thệ nguyền như gió bay

Thơ mây sầu trôi nổi

Cơm áo nặng oằn vai …

Vũ Thị Thiên Thư