Khai mùa

Khai mùa

 

 

Ta mời nhau, chút quyến luyến của một thời cắp sách, tay trong tay mắt ngời xáng tin yêu, nắng hồng lên tô sắc thắm muôn chiều , hoa đã nở chên trần gian khai hội

Chân bước khẻ tay nâng tà áo lụa , áo trắng hiền gói một thuở mộng mơ, lời tình ca tiếng vụng dại học trò, mang theo cả một trời thơ nguyên thuỷ, tay ngón nhỏ xanh xao đời hồ mị , bước bình yên qua mấy ngõ hẹn hò…

 

*

Rồi một ngày, con chim nhỏ chợt bay về gọi nắng sáng líu lo , chúa Xuân vừa mở đôi cánh cổng giao mùa…

Trải một chút nắng ấm lên thảm cỏ nhung xanh , rắc một ít sương long lanh trên nụ hoa vừa hé , chúa Xuân làm những công việc đầu tiên trong niềm hân hoan, trong ánh sáng ngập tràn …

Ta mời nhau trên đường về trẩy hội mùa Xuân, ta mời nhau, cùng hát lại lời tình ca êm ái, bằng tiếng hát trẻ thơ ngây dại, bằng lời ca thánh thót tuổi học trò, lời chan hòa niềm tin mới trên môi khô trong ánh mắt yêu thương nhau bừng sáng

Lối đã mở, đường thênh thang hoa gấm, chúa Xuân vừa ban nắng ấm xuống trần gian , ta bên nhau trong vũ khúc nhịp nhàng…khu vườn mới nở bừng niềm hy vọng, bờ môi khô rực rỡ đoá hoa hồng, cung nhạc trầm réo rắt giữa từng không, hòa muôn tiếng chim muôn vừa ca tụng..,

Hãy im lặng nghe chúa xuân truyền lệnh , trăm hoa thơm bừng nở dưới măt trời, trăm nắng hồng sương sớm trải muôn nơi ,cho trời đất đồng hoan ca, cho trời đất giao hoà ,cho lòng người phơi phới , cho yêu thương thiết tha…

*

Ở một ngôi trường có lũ học trò áo trắng hồn nhiên, có lũ học trò chim non ríu rít , trong những đôi mắt niềm chờ mong tha thiết , chúa xuân về nao nức tiếng quyên ca …

Ở một con đường có hàng cau xanh mướt lá mùa đông, có người em gái nhỏ má môi hồng, trời gió bấc tung hương cau thương nhớ, sớm mai ngày in trong mắt bâng khuâng, sớm mai ngày lời thanh ca lồng lộng…

Ở một khu vườn đầy kỷ niệm , có ngôi nhà nao nức chim khuyên , đôi cánh nhỏ mơ trời cao đất rộng, hồn nai tơ ngơ ngác sống bình yên. Ơi chúa xuân ! Xin trải rộng thảm cỏ nhung xanh mượt, ru thiên tiên trong giấc mộng tuyệt vời , dỗ dương trần giữa cung nhạc chơi vơi, bỏ tội lỗi muôn đời bóng tối…

Ở một phương trời xa, có em ta vẫn sống đời hiền hoà , có em ta vẫn say mộng đường hoa, em có hay chúa Xuân vừa đến, em có hay mắt mõi ngắm hoàng hoa, em có hay trời đất đã giao mùa, ta còn trong nổi thương nhớ cách xa …

*

Ta mời nhau , dù áo trắng đã ngủ vùi trong dĩ vãng, dù ngày xanh đã xa khuất sương mù, dù tháng ngày vẫn xa cách , phù du, vẫn tin tưởng, vẫn chờ mong niềm vui mới, vẫn tha thiết đón chào ngày khai hội, muôn hoa thơm vừa hé cánh mượt mà…

Chân bước nhẹ giữa trăm tiếng trầm ca, mắt vẫn ngước nhìn, nhau dù xa lạ,

xin hãy mở đường vào vườn hoang dã, xin cùng nhau chia sớt chút hương trầm, xin đưa về ngày chào giấc trăm năm, nơi ngà ngọc dỗ đời bình an ngủ…

Nào băng giá mùa đông, hãy qua đi cho ngày tháng thêm hồng, hãy qua đi cho chúa Xuân bừng sống,cho trầm hương bay vút giữa từng không, cổng đã mở mời theo nhau cùng bước…

 

Vũ Thị Thiên Thư

[ 1973 ]

 

Về miền nắng ấm

Về miền nắng ấm

 

   Buổi sáng, tiếng chim hót từ góc rừng đánh thức, giấc ngủ ngoan. Ánh sáng đầu ngày tràn ngập qua khung cửa sổ, những giọt cà phê nhỏ xuống, như những giọt an vui chảy qua tâm hồn ngày chúng ta bên nhau.

   Bạn và tôi, như đôi chim ríu rít, chuyện trò, hơn phần tư thế kỷ qua, về những ngày tháng không bắt kịp nhau trong dòng đời trăm ngã, về những trăn trở trong cuộc sống riêng tư, những nỗi đau chung cuả một thế hệ, chia nhau nỗi băn khoăn, niềm thao thức. Thời gian, không thật sự giới hạn, những cảm thông nhau, truyền cho nhau từ trong tận cùng tâm thức, ngữ ngôn, đôi khi không cần thiết , chỉ thêm thăng hoa cho cuộc sống cuả đời thường…

   Tôi mang theo những tia nắng ấm, những chân tình bạn gởi trao, từng phút từng giây, biết mình có nhau. Tôi thương hại những con người bạc phận, cuộc sống có quá nhiều phiền muộn, trái tim chứa đầy những dòng máu đen lừa lọc, sống bao lâu mà phải băn khoăn, phải lo toan, phải tranh chấp nhau.

 

   Tiếng cười như pha lê qua những làn sóng điện thoại, cảm ơn kỹ thuật hiện đại, chúng tôi gần nhau dù cách nhau hàng ngàn dặm. Trong lòng tôi reo vui theo. Bạn kể cho tôi nghe, những tâm tình cuả Em, tưởng tượng tiếng Em cười, như chính tôi đang nghe… Gánh cuộc sống trên hai vai nhỏ, gánh âu lo quẳng xuống, bước thênh thang Em nhé, hành trình gian truân, cuối cuộc đời sẽ an nhiên…

   Cảm ơn Em, âu lo những trận cuồng phong trút xuống, Em ơi! thân lá cỏ mềm, gió bão có qua đi, sẽ bình an trỗi dậy…Thị phi trong cuộc sống nầy, hãy để gió cuốn đi… chỉ cần một tấm lòng, sống tử tế với nhau…

   Những phiền muộn, đã là ngày hôm qua, giọt nắng mai cuả ngày hôm nay, nắm lấy bàn tay, dìu nhau bước…

 

   Những tưởng là chúng tôi không cần phải nói với nhau, thức giấc, yên tĩnh cuả đầu ngày, nghe từng giọt cà phê nhỏ xuống, nhưng khi nhìn vào khung hình, trăm ngàn từ ngôn…Bạn gởi cho tôi tấm chân tình, những màu sắc đậm nỗi nhớ thương, căn nhà nhỏ chứa đầy kỷ niệm, những dấu chân, cuí xuống nhìn khóm rau vừa bén đất, lá xanh non, những nụ hoa vừa mới mọc, e ấp cười vui… Thấy bạn, nhỏ nhoi từng ngày… Cảm ơn quân tử, chăm sóc cho nhau, nhắc nhở nhau, cuộc sống mong manh, như dòng sông khúc chìm đoạn nổi, duyên nghiệp cuả một đời, hãy vì nhau mà chia nhau bình an cho đến cuối…

 

Món quà từ ngàn dặm, đủ tưới mát trong lòng…

Rạng ngày, nghĩ đến nhau…lòng rất an vui…

Bạn tôi, thương quá, từ ngôn không cần thiết…

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

 

Ân Nắng

 

 

Ân Nắng

 

Dịu dàng nắng toả hồng ân

Thanh cao Lan ngọc trắng ngần đài hoa

Tiển Đông quân áo mượt mà

Nụ xuân huyền diệu đêm qua biếc cành

Nở từ tâm khúc an lành

Thả trăm nghìn ánh long lanh xuống trần

 

Vũ Thị Thiên Thư

Tình tự sớm mai

Tình tự sớm mai

Tiếng chim hót đầu ngày
Lòng vui như mở hội
Nhẹ nhàng tia nắng mai
Vuốt bờ vai tóc rối

Như dòng sông nổi nhớ
Tha thiết vỗ đôi bờ
Tờ hoa tiên xếp vội
Thả xuống thành tình thơ

Triều dâng cơn sóng nổi
Dào dạt aí yêu về
Tận cùng hư vô cõi
Dỗ giấc giữa cuồng mê

Hương thời gian thấm đậm
Ngọt ngào trên môi thơm
Ngữ ngôn từ thinh lặng
Soi sáng nẻo linh hồn

Vũ Thị Thiên Thư