Bác Ba Sắc

Bác Ba Sắc

Chưa vào tận cổng, chưa kịp báo tên Sắc gọi to vào trong đồn lính
– Paul, có gì giải khát không ? Moa vượt sông cái, nắng chang chang, khát lắm rồi
– “ Oh! Bon Jour …” Vào đây, gió nào đưa Toa qua đây ?
– Gió độc. Moa phải đi ngay về, cho moa uống gì đi chứ, giải khát trước rồi nói chuyện sau.
– Có ngay, Moa còn chai Couvoisier nầy mới, chưa khui, để dành bấy lâu.
– VSOP , Toa sang thế
– Quà tặng, chờ khách quí,
– Mời
Nâng hai cái ly nhỏ, chạm thành ly vào nhau, màu rượu hổ phách lóng lánh, câu chúc vừa xong, hai người ngồi đối diện, bên cái bàn làm việc bề bộn giấy má. Sắc nhồi thuốc lá vào ống vố, rít một hơi, nhả khói lên trần rồi thong thả quay sang hỏi Paul
– Nghe nói Toa đang giữ một người đàn bà ?
– Trời, tin tức đâu mà nhanh vậy ? Nhưng không phải như Toa nghĩ, đừng có méo mó nha, Moa đang điên đầu với bà ta đây
– Moa không lạ gì , bà ấy là …
Paul giơ tay lên chặn lại, ngắt lời Sắc
– Ý moa muốn nói là, dù đàn bà nhưng không phải như toa nghĩ. Bà nầy không biết mắc phải bệnh gì, suốt ngày hôm nay, bà hành mấy tên lính khờ người, thường khi dễ gì sai bảo bọn chúng, vậy mà bà bắt chúng dọn dẹp, lau chùi, Toa nhìn sân cỏ ngoài kia, sạch bóng rồi, phía sau trại lính giống như gian hàng bán giường chiếu, chưa kể mền khăn phơi dài trên hàng rào, Trời đất ! Moa thật không biết tại sao chúng nghe lời bà răng rắc. Giữ lại thì không biết giam giữ chổ nào , thả Bà ta ra thì cũng không biết ăn nói làm sao.
– Thế Toa có biết Bà là ai không ?
Ném xấp giấy trước mặt Sắc, Paul trả lời
– Biên bản nè, Toa xem đi tên họ …
– Moa không cần phải coi giây tờ gì hết đâu, mà toa thật không biết bà là ai sao ?
– Đã bảo Bà khai tên họ rõ ràng rồi , không chiụ đọc …
– Ông bạn ơi! Bà là Mẹ nuôi cuả Moa, kể chuyện cho bạn nghe hoài đó mà, Thím thì đúng hơn , nhưng Thím nuôi moa từ tấm bé, lúc cha mẹ mất, không có Thím thì moa làm gì có ngày nay, bạn bắt nhầm bà cụ vào đây , cho nên moa phải về nhanh như vậy.
– Trời đất, thật vậy sao ? Xin lỗi, moa sai chúng mời Maman lên ngay, chết rồi, sao nãy giờ toa không nói gì hết vậy.
– Nói gì, có kịp nói được chút nào đâu, nầy bạn , bà là Bà Hương Cả trong làng đó, bọn lính biết Bà nên mới chịu nghe lời răng rắc như vậy, có gia đình nào mà không từng được bà giúp đỡ đâu, thuở vải vóc khan hiếm, bà xuất tiền ra mua cả gian hàng vải giúp người nghèo, vì trong làng có người không còn quần áo, phải mặc bằng bố tời đó, ai đến xin thì bà phát cho hai thước về may, cả bên Thuận Hưng còn kéo về. Còn cái bọn lính dịch ? À! Chúng nó từng ăn cơm trong nhà bà, từng ngửa tay nhận phát chuẩn gạo thóc ..chúng lạ gì bà.
– Sao không ai nói gì với moa hết ? Mau bảo chúng mời …
– Moa phải thân hành xuống mời bà lên, Bà biết Moa về rồi đó, bằng không bà chờ lâu lại mắng cả Toa.
Hai người bạn theo chân nhau vào phòng làm việc, Bà Hương đang cầm cái quạt mo phe phẩy, Sắc vội vàng cúi đầu thưa:
– Thưa Má, con mới về.
– Ừ, sao về chậm vậy ? Ngược nước hay không đủ bạn chèo? Uống mấy ly rồi ? Chưa ngã bóng mà mặt mày đã đỏ gay rồi con.
Paul bước tới , cuí chào Bà
– “ Măng “ Con xin lỗi, vì không biết nhau, nên sự thể mới …
– Ối, không cần đâu, thôi ở đó mà lo xin lỗi xin phải gì, ông có muốn phạt vạ bao nhiêu thì nói phứt ra cho xong đi.
– Oh ! Không dám, thôi xí xoá hết, mời Măng lên trên uống nước rồi Sắc sẽ đưa Măng về, mọi chuyện coi như không hề sảy ra. Con xé biên bảng ngay lập tức.
– Cám ơn, thôi khỏi nước nôi gì hết, biểu bọn đàn bà kia từ nay có đi chợ thì cẩn thận, bạn hàng chợ không phải là thứ hiền lành, làm phách làm lối thì bị chúng nó đánh không ai dám can.
Quay sang Sắc, bà bảo
– Đưa má về bên nhà đi con, để bầy trẻ ở nhà lâu quá thật là nóng ruột, không ai kềm chế, tụi nó lại làm bậy mất công.
Bà che miệng ngáp dài
– Má đã nhịn trầu gần cả ngày nay, về nhai một miếng cho đã thèm.
Bà đứng dậy, choàng cái khăn lụa che mái tóc, đủng đỉnh bước ra cửa, nheo mắt vì ánh sáng buổi trưa, giương dù lên che nắng. Sắc vội vã đỡ cán dù, bước theo, nháy mắt với Paul, đang đứng khép một bên nhường đường.

Vũ Thị Thiên Thư
[ Còn tiếp ]

Leave a Reply