Mụ me Tây

MeTay

Do Hiền Vy diễn đọc

Mụ Me Tây

Giằng lấy cái rổ, trút con cá vào giỏ, ném tờ giấy bạc Đông Dương xuống mụ đỏng đảnh bước đi, đôi bàn tay đong đưa, mặc cho người đàn bà nhà quê chạy theo nằn nì:
– Bà cho cháu xin thêm tí tiền, nhà có giỗ, chỉ có con cá nầy bán ra để lấy tiền mua nhang đèn …
– Bà trả bấy nhiêu là tốt rồi, xéo đi cho khuất mắt bà.
Người đàn bà nhà quê cúi xuống nhìn tờ giấy bạc trong tay, bây nhiêu đây chưa mua đủ đèn nhang, thì còn nói gì đến rau quả ?? Nuớc mắt chợt lưng tròng, chị ta ngồi bệt xuống, kéo lấy ống quần lên chùi ngang mắt.
Cô gái trẻ dừng chân lại, nhẹ nhàng hỏi:
– Chuyện gì thế, tại sao chị ngồi khóc giữa chợ ?
– Dạ bà ấy cướp của con, con cá lớn như cái chình, vậy mà trả có bấy nhiêu thôi Cô Hai à.
Quắc mắt nhìn theo dáng điệu kênh kiệu của mụ Me Tây, Cô Hai bước nhanh theo, chắn ngang đường, nhìn thẳng vào mụ ta, cô Hai trầm gịong:
– Chị kia có trả thêm tiền cho người ta không ? Con cá đó giá ít nhất cũng ba lần tiền, định ăn cướp của dân nghèo giữa ban ngày à ?
Ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ nhắn đang đứng chắn lối, con nhỏ nầy lớn gan thật, chưa biết bà là ai sao , giỡn mặt sao. Bà ta cao giọng
– Bà trả bấy nhiêu đó thôi, con nào giỏi thì làm gì bà ?
– Không trả đúng giá tiền thì phải trả cá lại, có thế thôi.
Thò bàn tay mềm mại, những ngón tay dài thon thả, làn da mịn màng, nhưng khi nắm lấy cổ tay của mụ me Tây, xiết cứng như gọng kềm, đau quá, mụ buông rơi cái giỏ. Cô Hai lẳng lặng trút con cá, ném cái giỏ xuống đất rồi đi thẳng, không buồn ngó lại. Mụ Me Tây bất ngờ, chưa kịp hoàn hốn, vội chay theo níu vạt áo cô ta lại:
– Con cá nấy của bà mua rồi, đố con nào dám lấy lại.
– Tôi lấy đây, Bà không buông áo tôi ra, đừng trách sao tôi nặng tay.
Nói vừa dứt tiếng, Cô Hai gạt tay mụ ra, mang con cá laị trả cho chị nhà quê, diụ giọng :
– Con cá nầy tôi mua lại cuả chị, tiền đây, chị đi mua nhang đèn mà về lo cúng giỗ. Đi đi.
Chị nhà quê mừng rối rít, chắp tay xá Cô Hai rồi tất tả cắp rổ đi.

Ti nhìn chị Trân đang gọt trái cam trên tay, từng vòng xoay đều đặn, vỏ cam biến thành một sợi dây dài xoắn ốc, bàn tay chị cầm con dao nhỏ, trông nhẹ nhàng quá. Ba thường bảo chị giống hệt Cô Hai. Đúng vậy, Chị Trân khi mới sinh, cô Hai bồng chị ra cho Nội nhìn, Ông chỉ lặng lẽ bảo mang vào cho Bà Nội. Ông muốn cháu trai để nối dòng dõi. Nhưng cô Cháu Nội đầu tiên nầy là người theo Ông khắp nơi, từ lúc còn thơ, Ông cưng chiều rất mực, mặc dù vẫn kém anh “Tư Cao“, người chính là cháu đích tôn của Ông, Ba nói Ông theo người xưa, không thể thoát ra khỏi cai vòng “Trọng Nam Khinh Nữ“, nhưng chớ có dại, tưởng Ông không cưng cô cháu Nội mà lầm. Ông chẳng từng lặn lội tìm mua con chó Kiki, là giống chó săn của Đức, mang về làm hộ vệ cho cô cháu cưng. Lại còn cõng con bé bao nhiêu lần vượt qua sông rạch …chỉ vì cô tiểu thư gớm bùn, không chịu bước xuống. Cho dù thức khuya đến mức nào, cũng dẫn cháu đi xem tế Thần, chỉ vì cô cháu Nội cưng tò mò muốn tìm hiếu thêm phong tục. Có thứ gì Cô muốn mà Ông không tìm cho đâu, ngay cả chuyện muốn xem cái Sắc Thần chứa trong hộp sơn son thếp vàng đặt trên khánh thờ, cô cũng lén vào nhìn trộm.

– Chị Trân nè, vậy Mụ Me Tây để yên cho Cô Hai sao ?
– Ti, em từ từ chứ, sao lại yên được cưng ??

Vũ Thị Thiên Thư
[ Còn tiếp ]

 

Leave a Reply