Đông Từ

Đông từ

Ba mươi vẫn thói giang hồ

Vẫn mê phiêu bạt vẩn mơ dặm dài

Đàn xưa vẫn nặng trên vai

Áo xanh vẫn bạc như ngày còn nhau

Em từ phương ấy có sầu

Thắp đôi ngọn nến màu nâu thương về

Nay em còn để tóc thề

Mai sau còn biết có về du ca

Xưa xanh áo ngọc mơ ngà

Vụng về tiếng hát thăng hoa nghĩa tình

Ta nay giữa kiếp phiêu sinh

Nhớ phương trời cũ thương mình vàng phai

Mai về môi có còn tươi

Hồn còn nung nấu hát lời ca xưa

Đàn còn mười ngón mây mưa

Vỡ cung bậc cũ cho vừa nhớ thương

Mùa đông lòng cũng miên trường

Một phương trời nặng hai phương mong chờ

Ngón tay vàng thuốc thờ ơ

Hồn giang hồ cũ bơ phờ tiếc thương

Em từ thuở lạc hai phương

Có còn mắt sáng môi hường tin yêu

Vàng thu trải tóc trong chiều

Đếm bao lá đổ bấy nhiêu nỗi niềm

Ta gầy sương gió bao miền

Yêu con trăng cũ nhớ thềm nhà xưa

Chân cầu cuối hạ chớm mưa

Con sông chở mấy cho vừa nhớ thương

Cà phê còn đọng môi buồn

Mù mù sương khói che khuôn mặt gầy

Trong tay là những tháng ngày

Theo nhau bước xuống trần ai đoạ đày

Hạ nồng trong mắt tình say

Hắt hiu ngọn nến tàn phai nụ hồng

Tháng tư mưa đổ trong lòng

Ơi phương trời cũ ơi mong manh tình

Đứng trên đỉnh vọng âm thinh

Mười đầu nhỏ máu xuống hình hài xưa

Áo xanh phai vẫn mong chờ

Tóc sương phai tóc bao giờ trùng hoan

Ba mươi vẫn thói hoang đàng

Một manh áo bạc một đàn trên vai

Nữa đời vẫn cánh chim bay

Vẫn giang hồ thói vẫn hoài du ca

Em từ thuở nọ chia xa

Có còn hát dưới bóng tà huy bay

Mai ta về tóc sương phai

Nhìn nhau nhớ cả tháng ngày bên nhau

Mai ta dù ở phương nào

Cũng xin thắp nến về trao mộng dài

Quê hương nghìn nụ hoa khai

Đốt trầm hương toả ra ngoài không gian

Mai ta về hát trên ngàn

Lời ca lãng mạn với đàn trong sương

Mai ta về với vô thường

Tấm thân xin trải đường hương quê nhà

Vũ Thị Thiên Thư

Leave a Reply