Đánh Mất

Đánh Mất

 

– Dolly, tôi mua tặng cho Rachel cái máy ảnh Nikon Coolpix để mừng sinh nhật

– Rachel năm nay được bao nhiêu tuổi rồi Helen ?

– Cháu vừa lên mười rồi đó

– Chóng thật, nhưng cháu có biểt sử dụng máy ảnh không ?

– Tôi thấy cháu có triển vọng lắm, nên mới quyết định mua. Hôm nọ tôi thấy cháu ngắm mấy bức hình Meerkats cuả Dolly cho tôi đó, tôi hỏi Rachel thấy thế nào ? Cháu bảo làm sao có thể chụp được đôi mắt tinh nghịch đó ?

– Thật vậy sao ? Cháu Rachel nhận thấy những chi tiết nhỏ trong bức ảnh, tức là cháu biết quan sát và nhận định chứ không chỉ ngắm màu sắc thôi.

– Vâng, chính thế, cháu có mắt quan sát , thường hỏi những câu thật bất ngờ, cháu cũng rất thích nghệ thuật, biết chọn lựa màu sắc khéo lắm. mỗi khi tôi vẽ tranh, cháu thường lân la đến ngắm nhìn, đôi khi góp ý kiến.

– Như vậy bà có nghĩ cháu sẽ theo ngành hội hoạ không ?

– Tôi không chắc đâu, vì cháu hãy còn bé quá, sở thích thay đổi theo tuổi tác, khả năng cũng có thể phát triển nhiều mặt khác nhau, tôi nghĩ là cháu sẽ tự tìm con đường đi riêng cho mình.

– Nhưng điều quan trọng là bà có khuyến khích cháu theo đuổi sở thích đó cho dù không đúng như ý muốn cuả cha mẹ cháu hay không ?

– Có chứ Dolly, tôi không chủ trương ép buộc con cháu theo ý muốn cuả mình, chúng nó thích học hỏi môn nào tôi cũng chiều , miễn làm sao chúng nó đi đến thánh đạt là được rồi .

– Rachel thật diễm phúc, tôi mê đọc sách và viết văn từ thuở nhỏ. Lúc tôi còn ở quê nhà, bà tôi sợ hại mắt nên không cho đọc thường xuyên, tôi phải trốn xuống hầm trú đốt đèn dầu lên đọc. Ngay cả chuyện viết lách cũng bị ngăn cản, vì Mẹ tôi thường nói nhà văn luôn đói nghèo, khổ cực,

– Tại sao lại nghĩ vậy ? Tôi thấy nếu đứa trẻ có khả năng và yêu thích thì nên khuyến khích chúng nó chọn cho đúng nghể nghiệp phù hợp, chứ hàng ngày phải làm công việc miễn cưỡng thì dễ sinh ra chán nản, không thể nào đạt đến thành công được

– Chúng tôi sống trong một hoàn cảnh xã hội khác, phải vất vả tìm kiếm miếng cơm manh áo hàng ngày, cho nên Cha Mẹ thường bắt buộc các con học hành để chọn công việc và nghề nghịệp đủ đảm bảo cuộc sống. Không thể tự do theo ý thích tư riêng được .

– Nếu như vậy thì khó khăn quá cho đứa trẻ.

Những mẩu chuyện hàng tuần cuả chúng tôi xoay quanh mọi vấn đề, từ chuyện nhỏ nhặt trong nhà, cho đến chuyện bên ngoài xã hội. Helen có một kiến thức rất bao quát mà với số tuổi đời và kinh nghiệm sống không thể đo lường được. Tốt nghiệp đại học, đi làm và kết hôn. Sau khi sinh con, bà tạm hoản công việc để nuôi dạy con một thời gian, cho đến khi đứa bé khôn lớn,có thể vào trường học cả ngày thì bà mới trở lại tiếp tục lảm việc .

Mặc dù đã tốt nghiệp có Cử nhân chuyên khoa cuả đại học và từng làm công việc chuyên môn, nhưng bà vẫn thường gặp trở ngại cùng sự kỳ thị từ những người khác phái trong công sở. Bà phải luôn chứng minh khả năng cũng như cứng rắn không lùi bước trước sự cố tình chẻn ép cuả họ. Tính tình bà rất thẳng thắng và công bình, điều nầy đã giúp bà vượt qua rất nhiều khó khăn. Bà thường kể lại những mẩu chuyện rất tế nhị, không hề mang mặc cảm về màu da và phái tính. Bà rất tự tin , tấm lòng nhân hậu, chuyện trò với nhau, chúng tôi từ hai phương đông tây khác biệt, nhưng vẫn tâm giao tương đắc. Cùng mang thiên chức phụ nữ, cho dù đông hay tây, người mẹ vẫn luôn đặt con cái và gia đình lên hàng đầu, không vì phải ra ngoài xã hội làm việc mà sao lãng bổn phận làm Mẹ.

– Rachel đánh mất cái máy ảnh rồi

– Tiếc quá, thế cháu có giải thích tại sao lại đánh mất không?

– Tôi nghĩ là cháu mang theo vào trường học, sau khi ăn trưa bỏ quên lại trong phòng .

– Bố ch%