Trạm Cuối

Trạm Cuối

 

 

– Anh thật đau lòng, không bao giờ nghĩ là Mẹ không biết anh là ai.

– Hành trình nào rồi cũng đến cuối đường anh ạ, dù biết vậy, nhưng nghiệp của mỗi người, nếu dứt được thì mới thảnh thơi đi.

– Sống mà không biết gì thì khổ quá, thà chết còn hơn.

– Em biết anh đau thì nói vậy, nhưng nếu nhìn mốt góc khác thì biết đâu đó là điều hạnh phúc hơn. Bác đã gần một thế kỷ tuổi đời, kết hôn hơn bày mươi năm, nếu còn nhớ thì sẽ đau khổ đến ngần nào ?

Trong cuộc sống hàng ngày, có bao nhiêu vấn đề phải giải quyết, lý trí chọn một đường, con tim nghiêng về một hướng. Bác đã hơn chin mươi, con số trăm năm cho một đời người bỗng trở thành thứ gánh nặng nghìn cân cho con cái. Lúc tinh thần còn minh mẫn, tay chân vững chắc, ai lại nghĩ đến chuyện tang ma cho chính mình? Nhưng đến lúc gần cuối cuộc đời, lại sợ không có nấm mồ yên mả đẹp, thế là bao nhiêu tiền dành dụm, bác mang về quê nhà, gọi cháu chắt đến xây Từ đường, kim tỉnh, trùng tu lại nghĩa trang để làm chốn chôn cất cho mình.

– Lúc Ba anh hôn mê, ít nhất thì Má còn có năng lực tham sống, hàng ngày vào ngồi với Ba, dù chị anh có năn nỉ cách mấy cũng không về. nhiều lúc thấy xót xa, nhưng không thể can, má cứ sợ Ba đi không có người bên cạnh.

– Mấy chục năn trời có nhau, anh cũng hiểu điều nầy .

– Má anh đã hơn chin mươi rồi, ngày nào cũng ngồi ròng rã, sức nào còn hở em? Nhưng không thể năn được, nhiều khi anh thấy mình thất là bất hiếu, vì anh cầu mong cho Ba anh mất đi, sống mà như cỏ cây, không biết người than, không ăn uống thì có khác nào chết chưa chôn không em ?

– Anh đau lòng nên nghĩ quẩn thôi, chắc không ai trách đâu anh a

– Lúc Ba còn minh mẫn, anh có hỏi ý kiến, nếu sau khi mất, anh thiêu xác rồi mang tro về chôn cất ở quê nhà, Ba không đồng ý, nên anh đã hứa là sẽ mang nguyên thi hài về chôn cất, Ba cứ an tâm mà đi , càng nằm lây lất càng khổ cho Má thôi.

– Nhưng đã là cộng nghiệp, thì cho dù khó khăn nào cũng chia nhau, mình không biết được anh ạ.

– Ngày xưa mình cầu cho Cha Mẹ sống đời với mình, bây giờ trong hoàn cảnh nầy, anh thật không biết có nên cầu cho người sớm đi ?

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

Leave a Reply