Phía sau bức tường

Phía sau bức tường

 

1

 

–         Mỵ , lảm gì mà hấp tấp , nghiêm trọng quá vậy ?

–         An, có bay sang ngay được không?

–         Được chứ, nhưng có thể nói cho An biết chuyện gì không? Mỵ làm cho mình thắc mắc quá

–         Không nói được, chuyện dài quá, bay sang đi rồi mình sẽ đi thăm Tú, hắn đang cần chúng ta

Mỵ là cô bạn trầm tính nhất cuả bộ ba, thân nhau từ những ngày còn mài ghế đại học.
Xa nhau sau ngày chạy loạn, cuối cùng cách quê nhà một đại dương thăm thẳm. . Mỵ Là cái gạch nối, tâm điểm cuả bạn bè. Tú bên tây, An bên đông,  sau ngày họp mặt liên trường, do sự tình cờ tìm được nhau, nối lại mối dây huyền nhiệm, chuyện trò qua làn sóng viễn liên, trút vào nhau những thăng trầm trong cuộc sống. Bên trong cái vỏ mỏng manh cuả Mỵ, là khối nghị lực vô cùng, không thể hình dung được, những đoạn đường gai góc đã vượt qua. Bên ngoài tấm thân nóng bỏng, rực rỡ cuả Tú che đậy con người yếu mềm, bất định, đầy mặc cảm âu lo. An diụ dàng mềm mỏng, nhưng không hề sợ hãi, cho dù có bị đe doạ, vẫn bất khuất kiên cường.

An nồng nhiệt nhưng đầy từ tâm, Tú xinh đẹp thông minh cao ngạo,  Mỵ trầm tỉnh sâu sắc, mỗi người là một đoá hoa khác thường. Cuộc sống có khác nhau, nhưng tình chung
vẫn là những người phụ nữ  bôn ba trong dòng đời xuôi ngược.Thành công trong xã hội, dưới mái gia đình êm ấm, con cái trưởng thành, tưởng như đã vẹn toàn hạnh phúc. Nhưng có bao giờ dòng sông  đời luôn êm ả, từng ngọn sóng vô hình, bên dưới mặt phẳng an bình, con nước ngầm vận hành như cuồng lưu chực chờ ngày phá tung ào ạt.

2

–         Mời em

–         Cảm ơn anh, em không quen uống rượu

–         Chỉ cần nếm môi, anh sẽ uống dùm em, nhấp một chút thôi em à

–         Vâng, anh.

Ánh mắt nồng nàn mê đắm, màu rượu hổ phách long lanh, phản chiếu dưới ánh đèn mờ ảo,
trái ngược  với cảm giác bay bổng, những sợi thần kinh ngủ yên từ lâu như hồi sinh theo bàn tay ve vuốt. Tú hụt hẫng trong cơn sóng cuộn, càng cố ngoi lên cao, càng như  đắm chìm xuống đáy. Hai bàn tay chặn thái dương, gục đầu xuống, chỉ thấy một  màu hồng mênh mang, lan toả như ánh nắng chiều, vội vàng bám viú, nhảy muá ca hát theo vòng trái đất xoay, miên man bất tận, Tú bềnh bồng trong vùng ánh sáng nhiệm mầu, theo áng mây muôn màu rực rỡ, bám víu những tia nắng cuối cùng, hụt hẫng chới với và tắt lịm sau màn đen.

Tiếng nước chảy đâu đây, tứ chi không nghe theo mệnh lệnh, thân thể rã rời mê mỏi.
Trong đôi tai nghe như từng tràng  đại bác nổ ngang đầu, không, đó là  tiếng búa
nện chan chát trên nắp áo quan cuả nhà bên cạnh. Như trong cơn mộng dữ, ngày tuổi
ấu thơ,  nhìn xuống chiếc áo Tết loang lỗ dấu máu, bàn tay nào nắm chặt lại sự sống monh manh đang tuột dần theo từng hơi thở khó khăn, cảm giác tê liệt như khi nằm trên giường bệnh viện, nhìn khuôn mặt rất xa và rất gần cuả cô y tá, mờ ảo, cận kề …vị thiên thần áo trắng, có tiếng gọi thì thầm, cuốn phim dĩ vãng bao nhiêu năm rồi, tưởng không bao giờ tái hiện, tại sao ? Nhớ nỗi sợ hãi cuống cuồng, nhớ ngày tết Papa không về nhà, Mẹ và mấy anh
chị em chui rút , nằm xuống sàn nhà, tiếng đạn nổ khi gần lúc xa… Tiếng sấm nổ kề bên vang dội, trời chưa mưa, tại sao Tú cảm thấy mình bay lên nhẹ nhàng, như cánh chim trong khoảng trời bao la xanh ngắt. Đang thướt tha bềnh bồng, chợt nghe như có  tiếng Mẹ gọi đâu đây …” Minh Tú, Minh Tú, trời ơi !! “

Tú ngồi dậy, nhìn xuống vùng ngực trần trống trải, nhìn chung quanh căn phòng lạ, quần áo vương vãi. Nhìn sửng vào khuôn mặt và tấm thân xa lạ hiện ra sau khung cửa phòng tắm. Tú ôm đầu, lạnh toát cả người. Không nhớ bằng cách nào, đã vội vã mặc quần áo rời khỏi căn phòng, lái xe về nhà với Mẹ, không kịp thu dọn các thứ hành trang, phải chạy cho thật xa, chạy cho khuất cái bóng quỉ đang đuổi theo chụp bắt. Hoang mang bất định, không nhớ
đã làm gì, và cũng không có can đảm đối mặt một ai, Tú ngồi câm lặng hàng giờ, trầm ngâm suy diễn, câu hỏi cuối cùng vẫn là khoảng trống, vẫn từng cơn lạnh buốt như vết dao cứa vào thịt da.

 

–         Tại sao em lại trốn tránh anh ?

–         Đây là lần cuối cùng tôi đến. Hãy để cho tôi yên, tôi không muốn gặp mặt anh nữa.

–         Thì ra , em đã chán trò chơi mới rồi ư ? Định về bám gót anh chồng hiền lành khô khan đó à ? Sao lại có thể thay đổi nhanh chóng như vậy? Không dễ như  vậy đâu em, anh vẫn còn nhớ rõ lắm, làn da trắng mịn mượt mà, vùng đồi đầy căng sức sống, hãy lại đây, ngoan nầy …

–         Im đi, tôi thật không ngờ anh có thể nói được những câu đốn mạt như vậy.

 

Tú lạnh toát người, nhìn khuôn mặt dài cuả hắn, những nếp nhăn trên đuôi mắt, nụ cười điểu cáng điểm trên môi, và tia nhìn ngây dại chiếu xuống vùng ngực căng. Nghĩ đến ánh mắt bóc trần đó làm cho Tú muốn buồn nôn, lại càng  tự trách mình hơn, tại sao có thể u mê ám chướng đến như  vậy?  Đâu rồi con người lạnh lùng cao ngạo? Tú luôn khoát cho mình chiếc vỏ cứng rắn như thép nguội, để cố gắng che đậy cho bản năng yếu đuối, bức tường bao bọc chung quanh không đủ vững vàng để chống chỏi cùng những trận cuồng phong. Nhìn vào chính tấm gương soi cuả chính mình, những gì Tú cố gìn giữ, che dấu, đang bóc trần theo từng ngón tay, nỗi đau buốt không buông tha. Giọng nói cuả hắn gằn theo từng ngôn từ, thanh âm như dao nhọn cứa vào thịt da.

–         Cô đã muốn thế thì đừng trách nhé.

Tú lặng lẽ quay đi, phiá sau lưng là tiếng cười lạnh, con ác quỷ đã hiện hình, bóng tối bao trùm tứ phía, cô đơn  như  mảng lưới đang buả vây, càng cố vùng vẫy càng thắt chặt lại. như chiếc vòng Kim Cô trong cổ tích*, xiết vào từng sợi thần kinh, đau buốt  đến tận cùng các tế bào nội tạng. Tú ước ao mình có thể niú lại thời gian,  trở thành đứa trẻ ngày nào, thu người nhỏ lại, nằm co rút cạnh góc tường. Bàn tay cuả bà tiên hiền diụ trong cổ tích cũng ruồng rẫy bỏ đi, càng ngậm tăm, càng đau như dao cắt. Tú không thể hình dung được, oan nghiệp gì mà phải gánh nặng tội lỗi nghìn cân. Đâu những dòng chữ ngọt ngào, đâu những diụ dàng săn đón? Trơ những lời lẽ đe doạ, nanh vuốt hùm beo  đã để lộ ra, bản chất đê tiện, đã không còn màu mè che giấu. Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng ánh mắt nồng nàn đã hoàn toàn thay đổi, đôi bàn tay không còn nhẹ nhàng nâng niu, đã trở thành móng vuốt  loài kên
kên, thái độ yêu chiều đã thay bằng vênh vang tự đắc, kênh kiệu cuả kẻ tin mình chiến thắng,

Tú chết từng giác quan, niềm hổ thẹn thay bằng cơn sóng hận thù dữ dội, tiếng gào thét trong lòng như cơn trốt cuốn phăng đi chút thiên lương còn xót lại, cái bộ mặt ác quỷ kia, tại sao có thể để cho nó hiện hiện trong cuộc sống nầy?

 

3

Mỵ nhìn vào đôi mắt không còn xanh trong, đâu những tia cao ngạo bốc lửa ngày nào? Cái vỏ bọc bên ngoài đã rơi xuống, bên trong là người đàn bà đáng thương nhăn nhúm
như trái mơ khô, Mỵ chờ đợi, cơn cuồng giông mãnh liệt nào  rồi cũng qua đi, ngọn thác nước sẽ xuôi dòng êm ái, Có điều gì căm phẫn nung nấu trong ánh mắt  im lìm che kín đó, ít nhất tia sáng hận thù chưa tắt lịm sau cơn giông. Tú ngồi co rút một đầu ghế, An cuối đầu kia chờ đợi. Nhớ lại những ngày hồn nhiên trong căn phòng nhỏ, tụng bài chờ ngày thi như
kinh kệ, trêu thiên hạ bằng từng vòng bánh xe lăn khắp phố phường hạnh phúc. Những
sợi tóc đen mượt ngày nào, bây giờ dăm ba lớp màu che đậy, thứ màu sắc hoàng hôn tím nhat nhoà. Mỵ nhìn đôi bạn, cố gắng tìm khung cửa hé mở, Tú vẫn im lặng, ngón tay thon thon se tròn vạt áo, hành động che dấu sự biến động không ngừng trong nội tâm. Ánh mắt diụ dàng, An hỏi bạn

–         Tú, có chuyện gì lại không thể nói ra?

–         Không biết bắt đầu từ đâu , mà cũng không thể hình dung được mình có thể đắm một cách ngu xuẩn như vậy

–         Từ bao giờ, không có điều gì có thể ngăn cách được chúng ta, sao chóng quên thế ? Hãy nói ra xem Mỵ có phương cách gì không?

Giọng nói An ngọt ngào, nắm tay bạn, sức mạnh từ những ngày chung vai sánh bước, con đường xanh bóng cây, lá me bay theo từng vòng xe hạnh phúc, tà áo trắng đơn giản và những nụ cưới thánh thót hồn nhiên. Tú hồi sinh theo từng giọt nước mắt lăn, nước mắt nuốt từ lúc ngã vào hố thẳm, nước mắt thấm vào từng lớp da, bóc từng mảnh tế bào chở che linh hồn yếu đuối.

 

Câu chuyện khi đã bắt đầu, như dòng sông khúc chìm đoạn nổi. Không ngắt lời, không góp tiếng, không tính toan,  chỉ im lặng chia nỗi đau cùng cực, ba người bạn, như những ngày thanh niên cũ, chỉ  thiếu tiếng cười trong vắt hồn nhiên. Tú trút tất cả những gì chất chứa trong lòng, từ mặc cảm tội lỗi, đến sảng sốt hoang mang. Kể lại tất cả, từ những cánh thư tán tỉnh, hẹn hò, lời lẽ diụ dàng tang bốc, luôn chực hờ khen tặng, cho đến hứa hẹn lúc gặp nhau, không nhớ mình đã làm gì, sau khi nhấp ly rượu màu hồ phách, và tỉnh dậy với tấm thân trần, trong căn phòng lạ, hốt hoảng,  bỏ chạy như điên cuồng.

–         Tú, dù cho có chuyện gì sảy ra hay không, hãy tập quên đi, phải can đảm lên, cắn răng bước tới chứ không thể quay đầu

–         Nhưng sự việc nhục nhã nầy biết rửa mấy sông?

–         Chỉ có một dòng sông Nại Hà, nhưng mấy ai biết được bao giờ lại bước qua?

Trí nhớ cũng chơi trò ú tim, thứ cảm giác rời rã khi tỉnh dậy là một điều khác thường, cho dù có say đến không nhớ thì tại sao lại không có cảm giác buồn nôn? Chưa bao giờ Tú hoang mang như vậy. Đau nhất vẫn là không tin mình thua cuộc một cách dại khờ. Càng nghĩ, lại càng hận mình,như chính bàn tay cầm con dao tiếp tục xoáy vào trái tim,  như từng vết roi quất xuống, tấm thân đang oằn oại, ngang dọc dấu đòn thù trên làn da. Tú cắn răng giấu mặt, không thể chiụ đưọc sự  thương hại từ hai người bạn thân thiết. Từ bao giờ, vẫn là Mỵ, cuả những ngày thanh niên luôn trầm tĩnh, như mặt  gương hồ thu trong vắt êm đềm, không ai biết được trong khối óc đó chưá bao nhiêu là mưu tính, An bao giờ cũng đầy từ tâm, cái kiến con sâu cũng tránh xa không giết hại, Tú bao giờ cũng là người năng động,
bốc nổi, gánh lấy hậu quả, luôn luôn sa lầy không lối thoát. Bất công quá, tại sao vẫn là Tú, là người luôn thất bại ?

An nhẹ nhàng:

–         Không nên tự trách mình, đó chỉ là nghiệp chướng mà Tú phải cưu mang

–         Tú tự hỏi có phải mình là người gây nên nghiệp hay không ?

–         Không chỉ là nghiệp từ kiếp nầy, mà biết đâu từ tiền kiếp ?

–         Lấy gì để chứng minh? Tú không thể chấp nhận thua cuộc một cách dễ dàng như vậy.

–         Thế thì Tú muốn làm gì ? Trả thù ?

–         Tú muốn làm cho hắn thân bại danh liệt, tan nát cửa nhà hết thì mới cam lòng

–         Có cần phải làm như thế không?

–         An không là nạn nhân, làm sao biết được niềm đau cùng tận nầy …

Mỵ ngắt lời, dừng cuộc tranh cãi. vẫn cứ như những ngày nào. Chút  ánh sáng từ trong câu chuyện soi rõ sự biến chuyển trong lòng Tú. Cuộc hôn nhân, trông bề ngoài thật hạnh phúc, nhưng  không kềm giữ được bước chân lang bạt, nỗi thèm muốn bay xa. Mỵ đã đoán trước sự giao động trong lòng Tú, từ mặc cảm sợ hãi mình già xấu. Tú thú nhận là mình đã nhờ bàn tay phẫu thuật cắt xén, sửa chữa lại chân dung, nâng vùng đồi ngực nhỏ nhắn, để có được thân hình bốc lửa. Tú đặt mọi người trước sự bất ngờ, không hề báo trước hay bàn tính cùng nhau. Nhìn con người mới cuả Tú, gương mặt như sáp nặn , in khuôn đúc cuả các chuyên gia, không còn là người bạn thuở thiếu thời, điều gì đã làm cho Tú đánh rơi mất con người thanh niên cũ?  Mỵ thở dài, Tú chỉ rước thêm phiền toái vào mình.  Con người thật sự trong cái vỏ nhào nặn kia , vẫn là cô bạn yếu đuối ngày nào. Người phụ nữ đông  phương,  nét duyên dáng thanh thoát diụ dàng, vóc hạc mình mai, không thể mang  hái trái núi lửa
cắm vào, có chăng chỉ gợi sự thèm thuồng ham muốn cuả những tên vô loại. Tú luôn nông nỗi, muốn được sự chú ý,  nhưng thân xác là điểm cuối cùng, sự thông minh, tấm lòng nhân ái luôn giúp đỡ mọi người, những giá trị hiếm quí cuả Tú, có phải đã vượt qua cái nhan sắc nhào nặn cuả chuyên gia không?  Nhưng  sự việc đã rồi, Mỵ trầm ngâm nhìn bạn, lòng
thương vượt qua sự hờn giận, biết hơn lúc nào hết, Tú cần những người thân, những
người bạn chân tình giúp Tú tìm lại chính mình, đương đầu với mặc cảm tôi lỗi, trở lại cuộc sống thuần lương.

Cầm tay An, xiết nhẹ Tú, như  bộ ba cuả thời thanh niên xưa, ngày áo trắng tinh gói trời mây xanh ngát. Luồng  sinh khí chảy vào nhau, cảm nhận được sự sống đang tái hồi. Như những lần tưởng chừng đã gục, nhưng vẫn chỗi dậy tiếp tục bước đi.

–         Hãy nói cho Mỵ biết ý định của Tú, bây giờ muốn giải quyết thế nào? Cố quên đi mà sống, hay là phải trả thù ?

–         Thật lòng Tú cũng không biết phải làm gì .

–         Làm sao có thể sống an nhiên khi hắn còn nhởn nhơ đắc thắng ? Tú không vì mình thì cũng vì những nạn nhân sắp tới.

–         Mỵ có phương kế gì không ?

4

Hắn chỉ là một tên vô loại, Tú không phải là người đầu tiên, và xin tha cho Mỵ nếu
có phải gây ra nghiệp oán, hắn sẽ không có cơ hội nào để  lường gạt người phụ nữ khác nữa. Có biết bao nhiêu người đã thân tàn danh liệt ?

Hạng đàn ông nầy, rất sành tâm lý yếu đuối của phụ nữ, hầu hết những nạn nhân, tưởng đã qua đi thời dại khờ nông nổi, nhưng trong lúc mất quân bình kích thích tố, thân thể chuyển sang giai đoạn cuối cùng cuả sự sinh sản, người phụ nữ giống như ngưởi hụt chân, bám viú vào thời son trẻ, chưa sẳn sàng bước tới giai đoạn cuối cuả cuộc đời. Cuộc sống hôn nhân đã qua lúc tình nồng bước vào thời nghĩa nặng. những săn đón không còn như lúc mới yêu thương, người bạn đời quen thuộc đã quên đi sự hiện diện cuả mình , con cái trưởng thành, không còn phải chăm lo. Thời gian trong tay là kẻ thù , nhưng cũng chính là lợi thế, nếu biết bình tâm, an hưởng, tiếc thay, không thiếu những nạn nhân cuả chính  mình cùng hoàn cảnh xã hôị, phương tiện truyền thông, liên lạc dễ dàng, như con dao hai lưỡi, những thứ nầy cộng vào sự quyến rũ,  ngon ngọt, bọn đàn ông đốn mạt đó, chúng không từ chối thủ đoạn nào.Nhưng chính bản thân nó đã là tên hèn nhát. Cái vỏ lịch lãm, thứ kiến thức góp nhặt lấp liếm chia xẻ từ đồng bọn, đã mục nát phơi bày ra cái lõi hư thối bên trong. Màn kịch dày công sắp xếp từ đầu,Tú rơi thật dễ dàng.

Sự chinh phục nhất thời,  sa ngã vì bị đánh trúng vào yếu điểm,  nhưng không thể  giữ được nạn nhân, khi  thiên lương đánh thức . Đến lúc  biết không thể giữ được, hắn lại dở trò đê tiện, hăm doạ và phá nát. Nhưng làm sao hắn có thể lường trước, với phản ứng bất cần cuả Tú, và càng không thể ngờ là bên cạnh Tú còn có những người thân yêu, luôn luôn chăm sóc bảo vệ.

Nhìn vào tấm ảnh Tú và tên vô loại, qua màn hình, đôi mắt lạc thần, khuôn mặt ngây dại, Mỵ đã đoán được chuyện sảy ra. Tên gian trá đốn mạt nầy, Mỵ không ngạc nhiên khi hắn không hăm doạ được, đã gởi  hình ảnh làm bằng chứng ngoại tình để phá nát gia cang cuả Tú. Thủ đoạn thật hạ cấp, bỏ thuốc vào rượu, trang bị máy ảnh để bày trò đê tiện, không ăn được thì phá cho hôi. Nhìn khuôn mặt  thông minh nhưng quỷ quyệt cuả hắn, ngữ nầy
chưng  bày nhan nhản trong thị trường, tiếc thay,  sự mưu lược đó không mang ra giúp
ích cho cuộc đời, lại chuyên đi hại người. Mang danh hiệu trí thức để chuyên đi loè thiên hạ, bày trò chơi lập lờ chữ nghĩa để xưng tụng lẫn nhau.  Trộm bài, đạo văn làm nghề nghiệp, thực chất vốn liếng không đầy tô, tấp tểnh viết dăm ba câu sáo ngữ,  rồi tự phong mình là nhà văn nầy, vái thi sĩ nọ, cá mè như nhau.

Thấm nỗi đau cuả Tú, xót xa cho mặc cảm tôi lỗi, Mỵ thương bạn vô cùng. Nghiệp chướng vương mang, đã qua gần một kiếp người, khi đã không còn phải chăm sóc con cái, là lúc cần lắng tâm tu tỉnh, sao lại bị cuốn hút vào vòng dây oan nghiệt?

Nhìn hàng số cá nhân trên điện thư,  Mỵ bình tĩnh gom lại tất cả những dữ kiện, không thể lầm lẫn hay sơ hở được. So sánh vào thời lượng, từ lúc bắt đầu sảy ra câu chuyện , cho đến bây giờ, những bằng chứng cụ thể, đã quá rõ ràng. Hắn không thể ngờ được, tất cả những cú điện thoại, điện thư, giờ giấc đều ghi lại  không thể chối cãi được, lạm dụng chức vụ, dùng giờ giấc làm việc để gởi điện thư sàm sở tống tình, hăm dọa nạn nhân, chưa
kể đến hành động phục rượu và hiếp dâm. Những tội trạng đó, luật pháp nào dung
thứ?

Điều làm Mỵ băn khoăn lo lắng bây giờ là có cách nào bảo vệ cho Tú, sau khi sự việc đưa ra ánh sáng, vừa là nạn nhân lẫn nhân chứng, liệu Tú có đủ can đảm để  đối đầu hay không ? Bên cạnh đó, dù có vị tha đến mức nầy, liệu Phương có tiếp tục yêu thương và chăm sóc Tú cho đến cuối cuộc đời ?

Tú ơi ! cả ba chúng ta, thân thiết từ những ngày còn xanh tóc, luôn vì nhau, luôn nâng đỡ , cuối cuộc đời  phù du lại kề vai nhau  cùng gánh nỗi gian truân nầy.

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

 

  • Chiếc vòng Kim
    Cô :  Trong truyện Tây Du Ký . Vì Tôn Ngộ
    Không có nhiều phép thuật, không ai trừng trị được , cho nên  Đức Phật đặt chiếc vòng  Kim Cô và bài chú Để giúp cho Đường Tam Tạng  khống chế khi Ngộ Không phản nghịch.

Leave a Reply