Ba [3]

Ba

Tập truyện rất ngắn

Vũ Thị Thiên Thư

 

Vượt thoát

 

– Trân, nhớ lấy phải ôm Ba thật chặt, không được ngủ gục hay buông lơi tay ra

– Dạ, chạy đi Ba.

Tiếng động cơ gào rú lên , chiếc xe Lambretta hai bánh chồm dậy như con ngưạ đang hăng, ngấu nghiến nuốt chửng khoảng đường trước mặt, đá sỏi, buị cát bay tung theo vệt bánh xe.. Trân ôm chặt lưng Ba, bàn tay quấn vào chiếc aó sơ mi, hai vạt áo khoát ngoài theo gió cuốn quất phành phạch, che kín tấm thân nhỏ nhoi sau lưng, Trân đeo lưng Ba nhìn giống như con thằn lằn nhỏ bám vào cột đình . Con đường liên tỉnh lấp lánh những giọt nắng cuối ngày, nắng vàng rực sáng như cố gắng dẫy duạ, bám viú vào đời sống mong manh trước khi lịm tắt. Bên kia con rạch nhỏ, dòng nước phù sa đỏ lặng lờ. Mấy chiếc xuồng con nằm song song bên bờ ven, dăm bóng người mặc áo bà ba đen thấp thoáng …có điều gì không bình thường, Trân nhìn thoáng qua đuôi mắt, những khuôn mặt xanh xám dưới vành nón vải, cùng lúc thấy báng súng dài vừa ló ra …

Trân cảm thấy những bắp thịt toàn thân co thắt lại, nổi sợ hãi như cơn lạnh buốt phủ trùm lên cả người, Ba mím chặt môi, chăm chú lách qua con đường nhấp nhô sỏi đá, mấy khóm lục bình nằm chỏng chơ trên mặt nhựa đen. Khoảng đường nầy thường xuyên bị đắp mô, giựt mìn . Vượt qua khúc lộ lồi lõm đất đá ổ gà, màu đất phù sa chắp vá, trông như chiếc áo vá quàng hai màu tay khác biệt…Nắng nhạt nhoà in mấy caí bóng khẳng khiu trên mặt đường, đôi chân dài di động như những con hưu cao cổ trong màn ảnh cuả phim thời sự Phi Châu . Bàn tay giơ cao lên, vẩy phơ phất …Trân nhắm mắt lại, bấu vào lưng Ba , gió vùn vụt rát mặt mũi. Chiếc xe chồm lên như con ngựa bất kham, đâm thằng vào hàng rào người đang chắn ngang qua đường …Họ nhảy dạt ra , tiếng lên cò lách cách Ba xiết tay ga , phóng bất kể trên con đường nhựa , tiềng đạn rít trong gió , tiếng trái tim đập to như tiếng trống chầu nện trong lồng ngực. Kinh hoàng làm tê liệt cả trí nhớ, bài Bạch Y Thần Chú, thường ngày Bà dạy đọc thuộc lòng như cháo như cơm, Trân không còn nhớ được chữ nào , chỉ lầm bầm có mỗi câu “ Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn …”

 

Ba chống chân xuống đất, tiếng máy xe ngừng lại từ bao giờ, nhẹ nhàng gở tay Trân , đở con xuống , quay sang Mẹ

– Mình đỡ con vào nhà , Anh vừa chạy bán mạng thoát qua Cống Bánh Tét đó

– Giờ nầy, trời còn sáng trưng mà Họ đã dám ra chặn ngang lộ cái ?

– Ừ , họ không nhận diện được anh , bất ngờ nên chạy thoát …

Trân còn bám chặt áo Ba , khuôn mặt tái xanh, bao nhiêu máu đỏ như đã bốc thành hơi, bay theo bóng tối hãi hùng, bao trùm xuống vạn vật. Bàn tay Mẹ nhẹ nhàng, gở những ngón tay nhỏ bé như dính chặt vào làn vải aó khoát, đôi mắt trong suốt, lạc thần, không còn nhìn thấy chunh quanh

– Tới nhà rồi con , vào đi .

Rạng ngày, Trân sửa soạn đi học, Nội đã dậy từ sớm, nhấp ly cà phê còn bốc khói, uống cạn ly sữa nóng Mẹ khuấy cho, khi bước vào phòng làm việc để thưa Ba, Trân thấy mấy người bà con, sống trong vùng Kinh Giáp nước, họ thường bơi xuồng đi chợ từ khuya , rất sớm, ghé ngang vào, đang thì thầm với Ba “ Anh thât là may mắn . Họ treo giá anh đó , muốn bắt sống anh mang theo vào bưng …”

Vũ Thị Thiên Thư

 

Leave a Reply