Về miền nắng ấm

suoinang

Về miền nắng ấm

 

Buổi sáng, tiếng chim hót từ góc rừng đánh thức, giấc ngủ ngoan. Ánh sáng đầu ngày tràn ngập qua khung cửa sổ, những giọt cà phê nhỏ xuống, như những giọt an vui chảy qua tâm hồn ngày chúng ta bên nhau.

Bạn và tôi, như đôi chim ríu rít, chuyện trò, hơn phần tư thế kỷ qua, về những ngày tháng không bắt kịp nhau trong dòng đời trăm ngã, về những trăn trở trong cuộc sống riêng tư, những nỗi đau chung cuả một thế hệ, chia nhau nỗi băn khoăn, niềm thao thức. Thời gian, không thật sự giới hạn, những cảm thông nhau, truyền cho nhau từ trong tận cùng tâm thức, ngữ ngôn, đôi khi không cần thiết , chỉ thêm thăng hoa cho cuộc sống cuả đời thường…

Tôi mang theo những tia nắng ấm, những chân tình bạn gởi trao, từng phút từng giây, biết mình có nha,. Tôi thương hại những con người bạc phận, cuộc sống có quá nhiều phiền muộn, trái tim chứa đầy những dòng máu đen lừa lọc, sống bao lâu mà phải băn khoăn, phải lo toan, phải tranh chấp nhau.

 

Tiếng cười như pha lê qua những làn sóng điện thoại, cảm ơn kỹ thuật hiện đại, chúng tôi gần nhau dù cách nhau hàng ngàn dặm. Trong lòng tôi reo vui theo. Bạn kể cho tôi nghe, những tâm tình cuả Em, tưởng tượng tiếng Em cười, như chính tôi đang nghe… Gánh cuộc sống trên hai vai nhỏ, gánh âu lo quẳng xuống, bước thênh thang Em nhé, hành trình gian truân, cuối cuộc đời sẽ an nhiên…

Cảm ơn Em, âu lo những trận cuồng phong trút xuống, Em ơi! thân lá cỏ mềm, gió bão có qua đi, sẽ bình an trỗi dậy…Thị phi trong cuộc sống nầy, hãy để gió cuốn đi… chỉ cần một tấm lòng, sống tử tế với nhau…

Những phiền muộn, đã là ngày hôm qua, giọt nắng mai cuả ngày hôm nay, nắm lấy bàn tay, dìu nhau bước…

 

Những tưởng là chúng tôi không cần phải nói với nhau, thức giấc, yên tĩnh cuả đầu ngày, nghe từng giọt cà phê nhỏ xuống, nhưng khi nhìn vào khung hình, trăm ngàn từ ngôn…Bạn gởi cho tôi tấm chân tình, những màu sắc đậm nỗi nhớ thương, căn nhà nhỏ chứa đầy kỷ niệm, những dấu chân, cuí xuống nhìn khóm rau vừa bén đất, lá xanh non, những nụ hoa vừa mới mọc, e ấp cười vui… Thấy bạn, nhỏ nhoi từng ngày… Cảm ơn quân tử, chăm sóc cho nhau, nhắc nhở nhau, cuộc sống mong manh, như dòng sông khúc chìm đoạn nổi, duyên nghiệp cuả một đời, hãy vì nhau mà chia nhau bình an cho đến cuối…

 

Món quà từ ngàn dặm, đủ tưới mát trong lòng…

Rạng ngày, nghĩ đến nhau…lòng rất an vui…

Bạn tôi, thương quá, từ ngôn không cần thiết…

 

Vũ Thị Thiên Thư