Khinh người

Caí Tôi đáng ghét
Bạn tôi, chuyện hàng ngày

Khinh Người

– Chị đúng là khinh người
– Thật sao ? Điều gì làm cho em nghĩ là chị khinh người ?
– Thì chị Thức nói vậy mà
– Hình như chị và chị Thức không thường nói chuyện với nhau, sao chị ấy biết là chị khinh người ?
– Thì chính vì chị không nói chuyện với chị ấy nên mới bảo là chị khinh người
– Chị xin lỗi, nếu chị ấy hiểu hành động im lặng cuả chị là khinh người thì đành vậy, thật tâm chị, không khinh ai, có gì hơn ai mà dám khinh người khác, trong cuộc sống phù du nầy, vạn vật, sắc không, chị thấy mình không thích hợp thì ít giao du thôi …
– Nhưng chị không thể tránh hết mọi người.
– Chị có tránh ai bao giờ đâu, chị vẫn tham dự các cuộc họp mặt, vẫn thăm hỏi từng người.
– Em hỏi thật, chị có bao giờ ngồi chuyện trò với mọi người không ? Chỉ nói chuyện vu vơ ấy mà
– Có phải em muốn hỏi chị chuyện xã giao hay chuyện ngồi lê đôi mách ? Em biết chị chúa ghét thói đó, nhất là chuyện gây ra lời qua tiếng lại đôi chối, chuyện thiên hạ không dính dáng, chuyện nhà mình chưa lo xong thì có thời gian đâu mà lo chuyện bên ngoài vậy em ?
– Chị có bao giờ nói chuyện với các chị Hoa, với Mỹ, với Nga, với Nương …
– Chị hiểu ý em, nhưng tất cả quí vị đó đều có chung đề tài, chị không có điều gì bàn cãi, nên ít khi ngồi chung góp tiếng, chị vẫn lắng nghe, vì chị chưa học thuộc bài học Đui Điếc Câm nên không thể gác ngoài tai mọi chuyện thị phi, nhưng bài học im lặng là tốt nhất đó em a.
– Chính vì sự im lặng đó mà người ta cho là chị khinh người
– Nếu vậy thì chị đành chiụ thôi, chứ chị không thể thay đổi được, chị thật tình không thấy hứng thú khi bàn chuyện mua sắm kim cương, hay quần áo cuả người vẽ kiểu thời danh, hay phải trả lời những câu hỏi thẳng vào tình trạng tài chánh và công việc riêng tư. Chị đi làm một năm có bao nhiêu tiền thì cũng không liên quan với người khác. Hay là chị có sắm thêm dăm ba hạt kim cương thì cũng có ai trang sức ngoài chị ra ? Hoặc dã chị có mua chiếc xe đời nầy hay năm trước thì cũng không ai dùng. Tại sao phải so xem cái nhà cuả chị có bao nhiêu phân diện tích, hay trong nhà sắm sửa chưng bày những thứ gì ? Em à! những thứ nầy chỉ là vật chất, sống thì dùng, chết không mang theo được, nên chị không bận tâm .
– Chị làm cho người ta mất hết hứng thú để khoe khoang, Giời ạ ! Nói chuyện với chị chán ngấy.
– Ừ thì chị đã bị bạn bè khi xưa gọi là “ gàn bát sách “ mà, chị không chối, chị có nhiều tật xấu lắm , không phải một chuyện nầy thôi , chị sẽ kể cho mà nghe khi nào hết chán nha .

Vũ Thị Thiên Thư

Chiều Lại Khê

Chiều Lại Khê

Gót son nhỏ bụi đường đất đỏ
Rừng cao su lá nhớ muôn chiều
Bóng đơn ngã xuống hắt hiu
Đếm bao nhiêu lá bấy nhiêu nổi niềm

Nghiêng bóng trúc lã lơi nắng tím
Chiều ba mươi nắng quyện trời xa
Dặm ngàn ai nhớ chăng ta
Mảnh trăng từ thuở tuyết hoa đôi đường

Cầu Đồng Sổ dốc dài chuyển hướng
Chợ cuối năm lóang thóang đi tìm
Chút thời tuổi nhỏ thần tiên
Nổi xao xuyến đợi chờ niềm hân hoan

Mảnh ruộng nghèo Lại Khê ly tán
Cổ trâu già chập choạng chân đi
Phương tây bóng núi xanh rì
Lỡ câu thề cũ đền nghì trúc mai

Vũ Thị Thiên Thư

Hát nói

Vũ Thị Thiên Thư

Hát Nói

Có người bạn nhắc laị thơ Nôm , Việt nam, bên cạnh Lục Bát và Song Thất Lục bát, Hát Nói không thể vắng mặt …
Xin phép ghi laị vài nét đaị cương và chờ các bạn bổ túc cho
VTTT

HÁT NÓI

** Hát nói : là thể thơ giàu nhạc điệu, có thể dùng để hát lên, biến thể của Lục bát và Song thất lục bát, thuần tuý Việt Nam . Luật Hát nói uyển chuyển chữ trong câu dài ngắn, số khổ [ đoạn ] cũng rất du di… Một bài hát nói đủ khổ gồm 11 câu chia làm 3 khổ [đoạn ]

1 Khổ đầu :
Câu 1,2 còn gọi là Lá đầu , câu 3,4 gọi là Xuyên thưa , khố nầy luật bằng trắc và gieo vần gần như Song thất lục bát
tt bb tT
bb tT bB
bb tt bB
tt bb tT
** chữ In là Yêu vận và Cước vận

2 Khổ giữa :
Câu 5,6 thường dùng thơ thất ngôn hay ngũ ngôn [ không nhất thiết, có thể dùng nguyên câu thơ cổ ], câu 7,8 gọi là Xuyên mau, luật bằng trắc trong khổ nầy 2 câu thơ thì theo luật thơ, còn 2 câu xuyên mau thì dùng cước vận
bb tt bB
tt bb tT

3 Khổ cuối:
Câu 9 : dồn ; câu 10 : xếp ; câu 11: keo , Luật bằng trắc gieo như khổ đầu , nhưng câu keo bao giờ cũng chỉ có 6 chữ thôi .
Bài Hát Nói thiếu khổ thì thường chỉ có 7 câu , bỏ hẳn khổ giữa
Bài Hát Nói dôi khổ thì gồm nhiều khổ giữa chen vào , nhưng khổ đầu và khổ xếp luôn giữ đúng vị trí

Mưỡu : Gồm Mưỡu đầu và Mưỡu hậu. Mưỡu đầu : Là những câu thơ Lục bát xếp đầu bài thơ , có thể dùng 2 câu Lục bát gọi là Mưỡu đơn , hay 4 câu gọi là Mưỡu kép
Mưỡu hậu : Là 2 câu Lục bát , chen giữa hai câu xếp và câu keo, thì phải buông vần . Ðôi khi dùng vào cuối bài thơ ]

TT chỉ tóm tắt lại gợi nhớ cho các bạn thôi , không biết có nên nhắc người Hà Thành văn vật dùng thể thơ nầy như một thú tiêu khiển trong một thôn xóm đặc biệt , còn gọi là Hát Cô Ðầu , Hát Ả đào …
** Có thể goị Hát Nói là Từ Khúc cuả Việt nam chăng ??

Bài 1 : Hát Nói đủ khổ

Cảm Khái

Gió yêu ái sắc hương hàm tiếu
Bên thềm hoa [ vầng ] trăng chiếu khiêm cung
Tiên thiên hoà nhạc khúc vô cùng
Trần thế trổi tương phùng khinh động

Cố hương tạc dạ triền thanh mộng
Nguyệt mãn Tương giang tử mãn thuyền **
Mơ anh hùng mòn mõi thuyền quyên
Nợ non nước tình riêng canh cánh

Nâng ngọn bút điểm tô thần thánh
Xếp chinh y nhẹ gánh giang hồ
Thênh thang bầu rượu túi thơ

Vũ Thị Thiên Thư

**
đêm qua, quê cũ triền miên mộng
trăng ngập sông Tương, rượu ngất thuyền

Baì 2 :Hát Nói với Mưỡu tiền [ đơn ] và Mưỡu hậu .
Bài nầy dùng ý trong một từ khúc cuả Lý Bạch và hai câu trong một bài Thơ tứ tuyệt cuả Bạch Cư Dị tiên sinh

Khúc hát Minh Phi

Mưỡu [ Tiền ]

Cung thương nhỏ máu Tỳ bà
Mảnh tình riêng gởi nghìn xa nhớ người

Hát

Chân mỗi bước vắn dài lệ đổ
Một lần đi biết thuở nao về
Trời Bắc phương một dẫy lê thê
Trông cánh nhạn bốn bề cô lữ

Hán Sứ khước hồi bằng ký ngữ
Hoàng kim hà nhật thục nga mi *
Vọng Nam phương dạ thiếp hồi qui
Trông gió bắc lòng Quân hữu ý ??

Tuyết trắng mênh mang khúc thành lệ kỷ
Hồ cầm mãi vọng chung khúc từ ly

Mưỡu [ Hậu ]

Sống không vàng, hoạ Minh Phi
Thác lưu danh sử xanh rì cỏ hoang

Bạc vàng nào đổi hồng nhan

Vũ Thị Thiên Thư

*
Sứ về xin nhắn đôi lời
Bạc vàng đổi lại mặt người bao lâu ??

Bài 3 : Ðây là baì Hát Nói Dôi khổ, mưỡu tiền và mưỡu hậu

Cuộc trăm năm

Mưỡu tiền

Mượt mà lụa trải đường mơ
Bâng khuâng sương đọng đợi chờ nắng mai
Ấp yêu vàng nụ hoa khai
Êm êm nhạc trổi miệt mài gió đông

Hát

Khoe lá biếc mầm xuân lay động
Trải tơ vàng lồng lộng bóng trăng
Ðường hương thơm mời gọi ngọn tiểu phong
Chắp đôi cánh giữa hồng trần du mục

Bạch đầu sở kế duy y thực
Hà đắc cuồng ca tự thiếu niên [1]
Nợ áo cơm chi cho nặng gánh ưu phiền
Trăng cùng gió cõi an nhiên tự tại

Cổ tự thu mai hoàng diệp lý
Tiên triều tăng lão bạch vân trung [2]
Áo phù vân chân hài cỏ đặm trường
Mây nước bạc xanh bóng tùng thâm ý

Tịch mịch u trai lý
Chung tiêu thính vũ thanh [3]
Cuộc bể dâu như giọt nước xuyên mành
cơn phù thế trăm năm trong chớp mắt

Thư Kiếm vô thành sinh kế xác
Xuân thu đại tự bạch đầu tân [4]
Vọng cố hương đoài đoạn đã bao lần
Mơ bốn bể nợ tang bồng chưa thoả chí

Phong minh kiếm quay đầu về núi
Gội sương trăng mây bạc làm vui

Mưỡu hậu

Chờ cho chung cuộc mệnh trời
làm thông xanh đứng giữa trời tuyết bay

Xuân thu trăng khuyết lại đầy

Vũ Thị Thiên Thư

[1] Nguyễn Du : Dạ toạ
Áo cơm quanh quẩn bạc đầu
Nghêu ngao nào thuở xanh màu thiếu niên
[2] Nguyễn Du : Vọng Thiên Thai Tự
Lá vàng chùa cũ lao xao
Triều xưa tăng lão mây vào tầng không
[3] Nguyễn Trãi : Thính vũ
Trai phòng lặng lẽ tối tăm
Suốt đêm nghe tiếng mưa âm thanh đều
[4 ] Nguyễn Du : Tự thán
Dỡ dang thư kiếm cơ cùng
Tóc tơ trắng bạc bao xuân thu rồi

Em sẽ là

Em sẽ là

Em sẽ là giọt nắng sớm mai
Mang yêu thương báo hiệu rạng ngày
Em sẽ là hương đêm dịu mát
Vuốt ve từng giấc mộng liêu trai

Em sẽ là dòng sông êm ái
Chở tình anh mài miệt biển khơi
Em sẽ là non xanh vời vợi
Mòn dấu chân anh mộng rã rời

Em sẽ là khúc nhạc chơi vơi
Anh trầm luân chờ ơn cứu rỗi
Em sẽ là Bắc đẩu cuối trời
Anh con tàu lạc dấu nghìn khơi

Em sẽ là vương vấn sợi tơ
Trói chân anh lỡ bước giang hồ
Em sẽ là cánh diều tuổi nhỏ
Chở tình ta bát ngát trời thơ

Vũ Thị Thiên Thư

Áo Tết

Già được bát canh, trẻ manh áo mới …

1 Chiếc áo tết cuả em

– Chị Hai, em mới nhận được thùng quà chị gởi sang, Tết đến, đang tủi thân , không biết có ai nhớ mình không .
– Thế đã mở ra chưa ?
– Mới vào nhà, chưa kịp ăn uống, mở ra ngay. Áo vừa lắm, em thích cả mấy màu Hai chọn, Chi luôn biết ý em . Vậy là có áo mới diện đi chùa Hội Chợ Tết cuối tuần nầy …
Em, tiếng nói vẫn xôn xao, “ Tam Thập nhi lập ” rồi, vẫn là em thơ .Nhớ laị muà Tết đầu tiên sau ngày tang thương, Chú nằm trong trại tù đâu đó, Năm Căn, Bảy Ngàn …Nhà không biết tin, Cô lặn lội tìm kiếm các nơi, Thím bồng thằng bé chưa đầy năm, vào ra thấp thỏm …Chị ngồi tháo từng mũi chỉ đường may, nối từng manh vải nhỏ, chiếc áo dài lụa hoàng anh, có bao giờ mặc nữa ? Áo tiểu tư sản không sống được với chính sách bây giờ. Em xúng xính trong chiếc áo lụa mát, Mẹ thêu từng mũi kim .Chiếc áo đẹp em mặc ngày đầu năm. Tết không bánh mứt, Mẹ chắc chiu từng đồng, bao nhiêu tiền, bao nhiêu ngày dành dụm, từng giọt mồ hôi đổ, gởi vào tay nhà nước đổi lại được hai trăm .Chị chạy rong chợ trời, tìm người thân quen cũ, chia nhau từng chai thuốc trụ sinh, từng viên thuốc cảm…Theo bạn bè đi buôn, thứ gì cũng bán được, đã bán đi rồi, thứ gì mua lại để tiếp tế cho người thân, cũng tìm mua .
Xa nhau phần tư thế kỷ, ngày gặp lại nhau, em đã tuổi thành niên. Nhìn em đứng, gầy cao hơn chị cả cái đầu. Đứa em sinh sau muộn màng, gói trong lụa là nhung gấm, nuôi bằng sữa bột ngoại quốc, bằng thuốc bổ tư bản, năm đầu tiên, em bụ bẩm như búp bê, như hình mẫu .Tưởng là cuộc sống bình an .Không ngờ thương hải biến vi, em chưa tấp tểnh theo chân đến trường, chị đã rời đi. Khi nhà cửa được chính quyền bây giờ nhân danh cách mạng, trắng tay tư sản, em đang tắm sông, chạy lên xin chiếc áo để che thân, Cách mạng lạnh lùng, niêm phong tất cả, thằng bé con, nhi đồng, sự nghiệp trăm năm cuả nhà nước đứng như trời trồng giữa trưa nắng, nướcmắt hay nước sông chảy dài trên mặt ?
Tiếp nối cho những ngày lang thang, trốn chạy, bao nhiêu lần …vẫn in trong tâm thức cái Tết cuối cùng ở quê nhà, chiếc áo mới cho em, cắt từ chiếc áo dài lụa của thời thanh niên, gói lại cả một trời ước mơ, nâng niu, yêu dấu …

Quà Tết

Mai sm

 

Quà Tết

 

Móc trong túi áo trên , tờ giấy xếp cẩn thận , ông cụ ngồi xuống bàn , mở ra , danh sách dài nhìn như lá Sớ Táo Quân

– Cô ghi dùm tôi , cái địa chỉ nầy

– Dạ , Bác cho cháu tờ giấy đi, phần nào không đọc được , cháu sẽ hỏi Bác

Tôi lặng lẽ ngồi gõ phím, từng tên một , cái danh sách dài lần lượt hiện ra , những tên họ tiếng mẹ thân quen , những con số vô hồn , nhưng nghĩ đến chiếc áo Tết , bửa ăn no, bàn đầy hương hoa. Con số biến thành các thứ cần thiết cuả ngày đầu năm.

Nhìn lại Ông cụ hom hem, những ngón tay run rẩy, co ro trong cái lạnh cắt da thịt, chiếc áo dạ dầy cộm như nuốt chửng cả mớ thịt xương mấp mé trăm cân Anh.

– Bác xem lại dùm cháu, có còn thiếu ai không?

Cầm tờ giầy , dò lại từng tên , Ông cụ trả lại cho tôi

– Được rồi , cô gởi luôn cho tôi hôm nay

– Vâng , ở tỉnh thì hơi chậm hơn nha Bác

– Miễn về trước Tết là được rồi , năm nầy tôi đau yếu luôn , định đi từ tuần trước , nhưng không kịp, thôi đành vậy , cô có cách nào nhanh hơn không?

– Cháu sẽ cố gắng , Tết nên mọi thứ đều gấp.

Ông Cụ trao cho tôi số tiền, những tờ giấy bạc màu xanh , nhìn làn da tay xám vì lạnh hay vì những giọt máu không còn đủ để luân lưu.

Những cái tên, chỉ là từng chữ trên tờ giấy , hay là móc nối cho một sơị dây vô hình. nối nửa đại dương, nối kiếp sống con người , nghiệp duyên nợ nần , đã cuối con đường , sống bao lâu , vẫn còn băn khoăn , vẫn còn chia sẻ.

Tiếng chuông điện mở cánh cửa rít lên Ông cụ bước ra , ngoài kia cơn gió thổi từ hồ thốc vạt áo và tấm thân gầy long chong…

Vũ Thị Thiên Thư

 

Chỉ là mưa nhẹ thôi

Chỉ là mưa nhẹ thôi

 

Trái tim trong lồng ngực

Chung một nhịp cùng nhau

Giữa vũ trụ muôn màu

Nở âm dương đôi cực

 

Sông khởi tự nguồn cao

Về biển khơi dạt dào

Nắng đầu ngày rực rỡ

Dù đêm có dài lâu

 

Đứng trên cao lồng lộng

Tìm bóng giữa thinh không

Thả linh hồn bay bỗng

Trời hạnh phúc mênh mông

 

Gối đầu lên nổi nhớ

Ngủ yên tình miên man

Như muôn ngàn sóng vỗ

Dỗ ta đời thênh thang

 

Em là mưa trên ngàn

Mùa thu rồi sẽ tới

Lá chuyển vàng mong đợi

Thơ tình ta rong chơi

 

Chỉ là mưa nhẹ thôi

Chưa ướt đủ mi người

Vô thường duyên trăm ngã

Chỉ còn mưa rơi rơi

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

 

Về miền nắng ấm

suoinang

Về miền nắng ấm

 

Buổi sáng, tiếng chim hót từ góc rừng đánh thức, giấc ngủ ngoan. Ánh sáng đầu ngày tràn ngập qua khung cửa sổ, những giọt cà phê nhỏ xuống, như những giọt an vui chảy qua tâm hồn ngày chúng ta bên nhau.

Bạn và tôi, như đôi chim ríu rít, chuyện trò, hơn phần tư thế kỷ qua, về những ngày tháng không bắt kịp nhau trong dòng đời trăm ngã, về những trăn trở trong cuộc sống riêng tư, những nỗi đau chung cuả một thế hệ, chia nhau nỗi băn khoăn, niềm thao thức. Thời gian, không thật sự giới hạn, những cảm thông nhau, truyền cho nhau từ trong tận cùng tâm thức, ngữ ngôn, đôi khi không cần thiết , chỉ thêm thăng hoa cho cuộc sống cuả đời thường…

Tôi mang theo những tia nắng ấm, những chân tình bạn gởi trao, từng phút từng giây, biết mình có nha,. Tôi thương hại những con người bạc phận, cuộc sống có quá nhiều phiền muộn, trái tim chứa đầy những dòng máu đen lừa lọc, sống bao lâu mà phải băn khoăn, phải lo toan, phải tranh chấp nhau.

 

Tiếng cười như pha lê qua những làn sóng điện thoại, cảm ơn kỹ thuật hiện đại, chúng tôi gần nhau dù cách nhau hàng ngàn dặm. Trong lòng tôi reo vui theo. Bạn kể cho tôi nghe, những tâm tình cuả Em, tưởng tượng tiếng Em cười, như chính tôi đang nghe… Gánh cuộc sống trên hai vai nhỏ, gánh âu lo quẳng xuống, bước thênh thang Em nhé, hành trình gian truân, cuối cuộc đời sẽ an nhiên…

Cảm ơn Em, âu lo những trận cuồng phong trút xuống, Em ơi! thân lá cỏ mềm, gió bão có qua đi, sẽ bình an trỗi dậy…Thị phi trong cuộc sống nầy, hãy để gió cuốn đi… chỉ cần một tấm lòng, sống tử tế với nhau…

Những phiền muộn, đã là ngày hôm qua, giọt nắng mai cuả ngày hôm nay, nắm lấy bàn tay, dìu nhau bước…

 

Những tưởng là chúng tôi không cần phải nói với nhau, thức giấc, yên tĩnh cuả đầu ngày, nghe từng giọt cà phê nhỏ xuống, nhưng khi nhìn vào khung hình, trăm ngàn từ ngôn…Bạn gởi cho tôi tấm chân tình, những màu sắc đậm nỗi nhớ thương, căn nhà nhỏ chứa đầy kỷ niệm, những dấu chân, cuí xuống nhìn khóm rau vừa bén đất, lá xanh non, những nụ hoa vừa mới mọc, e ấp cười vui… Thấy bạn, nhỏ nhoi từng ngày… Cảm ơn quân tử, chăm sóc cho nhau, nhắc nhở nhau, cuộc sống mong manh, như dòng sông khúc chìm đoạn nổi, duyên nghiệp cuả một đời, hãy vì nhau mà chia nhau bình an cho đến cuối…

 

Món quà từ ngàn dặm, đủ tưới mát trong lòng…

Rạng ngày, nghĩ đến nhau…lòng rất an vui…

Bạn tôi, thương quá, từ ngôn không cần thiết…

 

Vũ Thị Thiên Thư