Ba [2]

Ba

 

Tập truyện rất ngắn

Vũ Thị Thiên Thư

 

2 Vết thương

 

Trân , đi ngủ đi con

– Con muốn coi Ba làm việc

– Khuya lắm rồi , mai còn đi học.

– Kiki , suyt , mầy sủa om sòm là bị nhốt laị bây giờ.

Con Kiki biết thân phận, quanh quẩn liếm bàn chân, nhưng đôi mắt sáng ngời nhìn xuyên qua màn đêm chờ đợi, Ba đốt ngọn đèn dầu leo lét, cánh cửa hé mở vừa đủ cho một người lách vào, gió khuya luà theo khe hở, lạnh ngắt, hơi lạnh hay là nỗi sợ hãi làm tê cóng đôi bàn tay nắm chặt. Trân nghiêng ngọn đèn, soi vào đôi mắt nạn nhân, đau đến lạc thần, khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt, những giọt máu rỉ ra từ bờ vai nhuộm đỏ cả những lần vải cột tạm bợ. Ba, một tay ấn chặt, một tay tháo dần, từng lớp, từng lớp, thật nhẹ nhàng nâng niu. Bệnh nhân hé mắt nhìn, tiếng rên rỉ thều thào.

Tay cầm cây gấp, tay cầm bông vải chận lại, xiết chặt sợi dây thun chặn máu, Ba mở hộp, lấy thêm bông gòn, lau nhẹ nhàng. Nhặt cuộn băng vải thưa mỏng tanh màu trắng lấp lánh dưới ánh đèn, Trân lặng lẽ mở hộp, kẹp miếng bông, thấm vào thuốc sát trùng, đưa cho Ba. Cầm caí bọc nhỏ lên, xé lớp giấy bạc bọc bên ngoài, móc lưỡi dao mỏng như lá luá, Ba lần ngón tay theo lớp bầy nhầy, ấn nhẹ nhàng , mím môi, cắt xuống tầng thịt da còn vết máu, gắp được đầu đạn nhỏ hơn lóng tay, bỏ xuống khay nhỏ bằng inox, tiếng kim khí chạm nhau, Trân nghe như luồng điện chạy theo sống lưng mình , cái cảm giác không bao giờ quên được, không phải lần đầu tiên nhìn Ba xẻ thịt da gắp lấy đạn. Lắng nghe tiếng súng đơn lẻ trong đêm sâu, mái dầm khua nước sông, tiếng người thì thầm, xuồng ghé lại dưới bến, tiếng xích chạm vào chân cầu xi măng, âm thanh dù nhỏ vẫn vang xa trong đêm sâu yên tỉnh.

Trân cuí xuống, nhìn đôi bàn tay nhẹ nhàng bóp miếng kim loại sáng ngời, kẹp chặt lại lớp thịt da đang thoi thóp, bàn tay Ba cẩn trọng, dè dặt như ngọn bút lông trên trang giấy, khít khao từng muĩ như hàng rào Mẹ đang thêu, khâu lại miệng vết thương, cầm cho máu ngưng chảy, thận trọng khử trùng các dụng cụ cứu thương. Ba quay sang Trân

– Con mang ly bước lọc ra đây

Ba trút mấy viên thuốc trắng tinh trong lòng bàn tay run run của thân nhân

– Đở chú nó dậy, cố mà nuốt viên thuốc vào, sáng mai mới có thể đi bệnh viện được , giờ nầy không còn phương tiện lưu thông, đã quá giờ giới nghiêm, hơn nữa, cầu Ô Môn tới năm giờ sáng mới mở ra.

– Có nguy hiểm lắm không anh ??

– Viên đạn kẹt vào cánh tay, chưa đến nổi nào đâu, chỉ xé thịt, không phạm vào xương, cần nhất là không làm độc, nhưng phải đi bệnh viện xin chích ngừa phong đòn gánh.

– Em thấy máu ra nhiều quá, sợ chết mất anh ơi !

– Cầm lại được rồi, Thím ráng mà tỉnh trí, đi đâu mà lại bị bắn như vậy ??

– Ảnh đi thăm câu

– Trời, sao laị đi giờ nầy ??

– Thiệt khổ quá anh ơi, mai nhà có giỗ mà

– Thôi, tình huống nầy còn cúng kiến gì nữa, mạng con người không quí hơn sao ??

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

* Cây kéo mũi dẹp dùng để gắp bông gòn