Cạm bẫy đời thường

Cạm bẫy đời thường

 

 

Nhũng dòng nhật ký, từng câu từng chữ, nhẹ nhàng ve vuốt, giống như cái bẫy giăng ra bằng những sợi tơ, mềm mại, dẻo dai, cái lồng sơn son thếp vàng, nhưng không lối thoát. Làm sao có thể tránh khỏi khi được vuốt ve với bàn tay nhung, được thì thầm bằng giọng nói êm ái nhả ra từng câu hoa mỹ? Người phụ nữ dí ngọn bút chì xuống trang giấy chi chit những nét dọc ngang. Bức tường vỡ từng viên gạch, từng tảng vôi , không còn chất xúc tác, tất cả rồi cũng thành như tro bụi, như hình hài kia, như đám tang đi lặng lẽ, người thiếu phụ trong hình, khuôn mặt cười tươi, đôi mắt thăm thẳm đó chứa bao nhiêu đớn đau, điều gì đã làm cho cô không còn thiết sống? Còn quá trẻ để thấy cuộc đời hãy còn nhiều hy vọng, chưa đủ già để nếm hết bệnh tật và nỗi cô đơn .

 

Khởi điểm bằng những thăm hỏi ân cần, vu vơ, chuyện trời trăng mây nước, trong quyển nhật ký dầy, mở ra những trang đầu tiên.

– Ngày ra sao ?

– Không vui

– Chuyện gì làm không vui ?

– Chị bạn trong sở chết bất ngờ

– Tai nạn ?

– Vâng, tai nạn.

– Chị ấy có quen thân không ?

– Không thân, nhưng không sơ.

– Taị sao lại buồn thế?

– Nghĩ đến cuộc đời, sự sống mong manh

– Ai cũng phải qua một lần, chết không đáng sợ

– Nhưng cái chết thật phi lý

– Có cái chết nào lại không phi lý ?

– Chết già, chết khi không còn hưởng thi vị cuộc sống

– Thế cuộc sống có thi vị không ?

– Sao lại hỏi thế ?

– Có muốn cuộc sống thêm thi vị không ?

– Muốn thì sao? Không muốn thì sao ?

– Muốn…thì…thì …gọi bằng em nhé

– Khiếp, tán đấy à ?

Tán thật nhẹ nhưng thấm sâu, bằng tầng số rung cảm cao độ, thật tuyệt vời, sóng vi ba len lõi, chìm tận đáy. Hình dung người thiếu phụ, thành công trên sự nghiệp, vững vàng trong đời sống, nhưng bản chất vẫn là đàn bà, đang khát khao, thèm thuồng sự chăm sóc, chú ý, được săn đón bằng những lời lẽ tế nhị, bằng vuốt ve mượt mà, tán tỉnh khéo léo, lời lẽ như mật ngọt, như hương hoa, như hình ảnh trái cấm chín mùi đẹp đẽ quyến rũ trên cành cao, chỉ vần giơ tay ra với.

 

Cuốn tập mở ra trước mặt, như từng đoạn phim đang quay chậm lại, từng câu từng chữ. Cả hai ngồi im lặng. Người phụ nử nhỏ nhắn, nét mày cau, thanh tú, trông bà rất trẻ, chỉ có những ngón tay gầy guộc, tố cáo cho số tuổi đời không hiện ra trên khuôn mặt, giọng nói êm ái diụ dàng. Cả người bà nhìn rất mong manh, như kêu gọi, đợi chờ đợi sự che chở. Không thể hình dung cái tiềm lực ẩn chứa trong cái vỏ mỏng manh, trên thân thể gầy gò đó. Đôi bàn tay thon thả, những ngón nhỏ dài đang nắm chặt cây bút chì, hành động biểu lộ một sự kìm hãm cơn sóng cuộn trong lòng, Bà nhẹ nhàng lật từng trang, đọc từng dòng chữ, từng lời lẽ chứa đựng tâm tư của người phụ nữ vắng mặt kia. Người đàn ông nét mặt cương nghị, mấy nếp nhăn cuối mắt, tia nhìn như đang long lanh trêu ghẹo, nhưng ánh sắc bén, lạnh ngắt như dao, ánh mắt có thể cắt đối phương thành hai mảnh chỉ bằng một cái liếc nhìn, những ngón tay vuông vắn đặt trên bàn, thế ngồi vững chắc, đang chăm chú nghe .

 

– Em ơi !

– Em đây.

– Hôm nay đi làm có mệt không ?

– Vâng, mệt lắm anh ạ

– Thế thì em đi ngủ sớm đi , không nói chuyện nhiều hôm nay nhé.

– Vâng, em sẽ đi ngủ đây

– Anh ru em nhé

– Không cần đâu anh ạ

– Không, anh cứ ru …Ngủ đi mộng vẫn …Em ơi ngủ chưa …anh hôn em nhé, ngủ ngon, my darling.

 

 

– Em ơi !

– Anh gọi em ?

– Thế anh gọi ai ?

– Giời ạ ! Ý của em là, anh muốn bảo em điều gì đó mà.

– Thật không ? Nếu Anh chỉ muốn …

– Muốn gì anh ?

– Ah ! Anh muốn …Hôn em….nghìn lần …

– Anh hư quá,

– Sao lại mắng anh cơ ?

– Không mắng anh hư

– Nói anh ngoan đi

– Không nói, anh hư

– Nói đi …please

– Yes, anh ngoan

– Ngoan thì …phải thưởng chứ …Em hôn anh đi …

 

 

– Em ơi

– Em đây

– Em đang làm gì vậy ?

– Em đang viết

– Viết những gì ?

– Oh! Em chưa nghĩ ra

– Sao không viết về chúng ta ? Viết mình “ Fall in love “

– Rồi sao nữa ?

– Khi người ta “ in love “ , thì người ta sẽ …

– Sẽ gì anh ?

– Sẽ … “ Making love “

– Oh ! No, không viết được đâu .

– Oh! Yes . Dễ thôi mà …Anh muốn … hôn em …Anh muốn … ôm Em vào lòng

– Nói sàm, ngưng ngay lại, không em cắt phôn bây giờ

– Đừng, đừng gác phôn, anh không đùa nữa, anh sẽ … ngoan

– Lại muốn trêu phải không ?

– Thật mà , anh ngoan đó … sẽ không nói nữa …Em nói đi .

 

Bức tường dựng chung quanh cô rơi rụng, gạch đá đổ xuống từng viên, vỡ tan tành, Từng câu hỏi han nhẹ từng ngày, như những men say, như chất ma tuý, như giọt cường toan, những dòng chữ miên man trên màn hình, thăm hỏi ân cần, đợi chờ thắm thiết. Hẹn hò trong cõi mông lung huyền hoặc biến thành từng ngày mọc nhánh, ươm cành, rễ bám vào lòng đất ăn sâu. Mỗi ngày, không nghe tiếng nói, không tiếng điện thoại reo, không thấy những dòng chữ thân quen, tinh thần cô lơ đãng, sảng sốt, ngày tháng hư hao.

 

– Em ơi ! Đã hết đau bụng chưa ?

– Chưa anh ạ, còn đau lắm

– Em uống thuốc chưa ?

– Uống không giảm đau đâu, em chiụ quen rồi.

– Thương quá , anh xoa nhé …

– Kỳ , ai lại …

– Không kỳ đâu , anh thương mà …tựa vào vai anh …ngoan

– Em lại khóc bây giờ …

– Anh sẽ nếm những giọt nước mắt, lăn trên trên má em …

 

Tập nhật ký cuối cùng, những dòng chữ không còn nét cứng cát thường xuyên, đôi khi trang giấy thấm lem nhem, nhoè nhoẹt, chứng tỏ sự giao động trong khi viết, những giọt nước mắt đổ xuống cuả cô ta. Những ân cần ban đầu đã biến thành mệnh lệnh, con người diụ dàng đã để lộ nanh vuốt cuả sài lang.

– Tai sao cô lại chuyện trò với bọn chúng ?

– Tại sao không? Các em hãy còn nhỏ, Anh lại ghen với chúng ?

– Cô thích chúng nó vì chúng trẻ tuổi ?

– Anh, tại sao lại nghĩ thế ? chuyện trò, giao tế, lịch sự thôi, người ta tìm đến chúc tụng mình, lại làm ngơ ư ? Thật là khiếm nhã vậy .

– Tôi thật không chịu nổi cái tính lẳng lơ trêu ghẹo, thật là dơ dạng cuả cô.

– Chuyện trò lịch sự, hỏi han thường ngày, nào có phải là tán tỉnh vuốt ve, liếc mắt đưa tình, ôm ấp đâu mà Anh cho là dơ dạng ?

 

Những bất đồng thường xuyên xuất hiện theo những trang nhật ký trong tập các tập cuối cùng. Dòng chữ chứa đựng sự chán chường sau mỗi lần cật vấn. Vấn đề chính khi được đặt ra, đối phương luôn tránh né, đợi chờ thời gian, cho đến khi biến thành những gắt gỏng lộ liễu.

– Anh, em không thể sống mãi trong lo sợ được

– Tai sao phải lo lắng ? Có chuyện gì quan trọng để phải thay đổi đâu, hay là cô lại sơ hở để cho hắn bắt được thư từ nữa rồi ?

– Không, em chỉ sợ hãi chính mình, không thể sống mất anh. Hay là chúng ta cùng đi, rời bỏ nơi nầy ? Đi thật xa, đi xây tổ cho riêng mình …

– Cô đùa à ? Làm sao có thể thực hiện được, thôi cố gắng bình tâm lo làm việc, Anh sẽ vắng nhà, đi công tác chừng hai tuần, khi về sẽ tính, ngoan.

 

– Anh ơi !

– Cô đừng làm phiền tôi nữa, tại sao cô lại đi bêu xấu tôi vậy ?

– Em làm gì mà Anh bảo là bêu xấu ?

– Chứ không phải sao, ai lại mang chuyện riêng tư ra kể cho người khác nghe. Tôi cấm cô mang thư từ trao đổi ra kể lại với bạn bè. Cô lại đem khoe hết mọi chuyện với người ta.

– Em có nói điều gì không thật đâu.

– Nhưng đó là chuyện riêng tư.

– Vậy chuyện Anh đi tán tỉnh bạn em cũng là chuyện riêng tư sao ?

– Tôi cấm cô không được hồ đồ.

– Em có bằng chứng rõ ràng, không nói xạo.

– Nhưng cô không có quyền.

 

Khoảng trống trong nhật ký, thời gian nối tiếp cho những âu lo muộn phiền, niềm vui của buổi ban đầu đã vụt tắt. Như con thiêu thân lăn vào vùng ánh sáng, dù biết rằng thứ ánh sáng đó sẽ thiêu đốt chính bản thân mình. Cô như người đang nghiện nặng, cơn đói thuốc hành hạ thân xác, không đủ đau đớn bằng nổi thống khổ của linh hồn, Cô đánh mất chính mình, bán linh hồn cho quỷ dữ. Đang từ một con người cao ngạo thành công trước đây, cô có cảm tưởng như mình đang biến thành một thứ ti tiện, là côn trùng, loài bò sát không dám ngước mắt nhìn thấy ánh mặt trời, những tự tin biến mất dần theo từng lời cay độc. Thứ thuốc giảm đau, lại cũng chính là thứ giết người vô hình, không dứt bỏ được hắn, nhưng tiếp tục, dây dưa, thì lại luôn dày vò, ray rức vì mặc cảm tôi lỗi.

 

 

Người đàn bà dừng lại, nhìn vào người đối diện, hít nhẹ vào và thở ra một hơi dài. Đôi mắt long lanh, ngầm chứa bao nhiêu ngôn từ, trong suốt thời gian được huấn luyện, học tập theo dõi, những tài liệu đọc qua, nghiên cứu từng sách lược, mưu chước, đòn phép … Bà phải công nhận, trường hơp nầy thật hạn hữu, tán tỉnh thật tuyệt vời, đánh trúng ngay yếu điểm cuả đối phương, như mũi tên phóng thẳng vào hồng tâm, nạn nhân không có cơ hội tránh thoát. Cùng lúc, vẫn tái diễn lại, ngón đòn quất ngựa truy phong của những tên họ Sở, đồng hành cùng với lũ Lưu manh.

Mở tập hồ sơ trước mặt , người đàn ông cất tiếng

– Bà có nhận xét gì ?

– Thật là…, xin lỗi, tôi không còn ngôn từ diễn tả.

Ông ta bật cười, tiếng cười lạnh lùng nhưng đủ xoá tan những nếp nhăn trên khuôn mặt. Ông ta biến thành một con người khác hoàn toàn. Ước gì, có nhiều chuyện làm ông ta cười thoải mái hơn, thì khuôn mặt kia sẽ rất ư là dễ nhìn. Bà giữ lại ý nghĩ trong thâm tâm, lắng tai nghe câu trả lời vào thẳng vấn đề

– Không sao, tôi hiểu lắm chứ, bà không muốn đọc thêm những chương khác cũng được, vì không cần thiết nữa bà ạ. Chung qui cũng chỉ là những lập lại thôi, dù cường độ thân mật có gia tăng, hay những lời lẽ hằn học có thêm nặng nề, tôi nghĩ bà có thể đoán được chuyện gì xảy ra.

– Vâng, điều tôi ngạc nhiên, và hổ thẹn thay, có nhiều nạn nhân ngã vào cùng một thứ cạm bẫy, cùng một chiêu thức, bài bản như nhau …

– Tôi công nhận là có sự lập lại, nhưng bà nên nhớ rằng, đây là thành quả cuả một tên hoạt đầu, gian ngoan. Hắn rất tinh ma, hãy nhìn danh sách các nạn nhân, nhìn vào đống tài liệu thu thập được, bà nhận thấy thế nào ?

– Vâng, hầu hết các nạn nhân là phụ nữ đã có gia đình, có học thức, cũng như thành công trong nghề nghiệp

– Chưa kể, nhan sắc, thông minh, hãy nhìn xuống hình ảnh, những người nầy, họ có nhiều điểm rất giống nhau.

– Trớ trêu thay, họ lại liên hệ với nhau, hay nói cách khác, họ là bạn nhau.

– Điều nầy cũng dễ hiểu, vì các nạn nhân có cùng sở thích, hoàn cảnh sống, hắn chọn lựa đối tượng theo khuynh hướng và sở thích cuả riêng mình. Ah ! hắn tinh mắt và khéo chọn lắm chứ. Những phụ nữ bị hắn theo đuổi thường sinh hoạt chung trong một nhóm, lịch thiệp, xinh đẹp, họ có khả năng viết lách, biết diễn tả, nhạy cảm, nhìn vào bao nhiêu tập nhật ký nầy, có thấy là họ rất giỏi không. Chưa kể đến phương tiện tài chính, họ lại có tự do di chuyển, đi du lịch và có nghề nghiệp vững chắc …Vâng, họ có đủ những điều kiện căn bản, họ chỉ thiếu một điều: Sự quan tâm, chăm sóc cuả người hôn phối. Hắn rất sành tâm lý, là người có học thức, khéo léo, không ngoan, dung mạo thật điển trai, và khi nắm được yếu điểm cuả phụ nữ, hắn lợi dụng tối đa.

– Tôi muốn hỏi điều nầy, tại sao không một ai tố cáo hành vi cuả hắn ? Làm sao hắn có thể tiếp tục quyến rũ các nạn nhân …

– Hắn nắm được yếu điểm cuả đối phương, vì nạn nhân hầu hết là người đã có gia đình, có danh vị trong xã hôi, sợ xấu hổ, sợ đổ vỡ gia đình, sợ mất niềm tin tưởng cuả con cái, nhất là hắn có trong tay những chi tiết có thể phương hại thanh danh cuả họ, đó cũng là mục đích cuả hắn, tại sao hắn chỉ chọn nạn nhân trong giới phụ nữ có gia đình? Thứ nhất là họ có kinh nghiệm phòng the, có thể đáp ứng được những đòi hỏi về nhục thể, tiếp đến, họ không thể tố cáo hắn, vì làm như thế là họ tự thú tội gian dâm cuả chính mình. Hắn không phải là loại đàn ông tự trọng, nhận lãnh trách nhiệm, hắn chỉ muốn thoả mãn cá nhân. Người phụ nữ thành công trong sự nghiệp, họ thông minh, không dễ chinh phục, nhưng đối phương càng khó thì càng gia tăng sự thích thú, khi bắt được con mồi, hắn đã chứng minh được khả năng quyến rũ cuả chính mình. Nhưng khi nắm được trong tay, hắn dễ sinh chán nản, nên biết sắp có chuyện thì hắn sẽ quất ngựa truy phong thôi. Bằng chứng là khi nạn nhân đã tùng phục, mòn mõi với những thầm lén, tránh né, ngỏ ý muốn tiến đến chuyện xây dựng hẳn hòi thì hắn đã cao bay xa chạy mất rồi. Hãy nhìn vào những trường hợp chúng ta đang nghiên cứu đây, bao nhiêu tập nhật ký, bao nhiêu người phụ nữ đã rơi vào cạm bẫy, bao nhiêu gia đình đang trên đường tan vỡ, chưa kề những nạn nhân đã bị hắn làm cho điêu đứng, thất vọng, mang nỗi thống hận suốt đời.

– Chúng ta phải làm gì với trường họp nầy ?

– Thu thập dữ kiện, tìm động lực và nguyên nhân gây ra caí chết cuả cô ấy thôi, còn những chuyện khác, ngoài tầm tay.

– Ứớc gì, tôi có quyền lực vạn năng …

– Tôi hiểu, Bà không cần phải nói ra, chúng ta đã nắm bao nhiêu tài liệu trong tay, vấn đề chỉ là thời gian thôi.

– Cái chết phi lý quá, tại sao cô ta không nghĩ đến chuyện mang ra ánh sáng, những thư từ, bằng chứng cụ thể cho những lời hăm doạ, có nhiều phương cách, Chết không giải quyết được chuyện gì. chỉ làm đau buồn thêm cho những người thân yêu thôi.

– Cô ấy tuyệt vọng, không thấy lối thoát, cộng với chán chường… Những điều nầy đóng góp lại …Quan trọng hơn là cô bị cô lập với bạn bè chunh quanh. Càng thông minh, khi vấp ngã, càng thấy khó khăn, không thể thú nhận sự thất bại cuả mình, vì làm như thế tức là thua cuộc, lòng tự hào bị tổn thương.

– Tôi muốn nhắc đến điều nầy nữa, nguyên nhân chính làm cho cô tự hủy sinh mạng cuả mình. Biết là đang gặp khó khăn. lại không có can đảm tìm phương cách giải cứu. Vả lại, khi mất hết lòng tự tin, đang mù quáng, thất vọng, mặc dù cô ấy rất thông minh,và thành công, nhưng cũng không có biệp pháp khắc phục. Tôi ước gì nạn nhân tìm được được sự giúp đỡ chung quanh, cô ấy rất cần người thân yêu, bạn bè, dù chỉ là người lắng nghe cô tâm sự, nếu có được những người nầy, có lẽ Cô ấy đã không phải chết đi một cách uổng phí như vậy. Tôi sẽ cố gắng tìm phương cách giúp đỡ cho những nạn nhân, những người đang gặp hoàn cảnh khó khăn tương tự. Giúp cho họ, đừng tuyệt vọng, vì có những cơ sở chính phủ, cũng như tôn giáo, hãy tìm chỗ nương tựa tinh thần cũng như bảo vệ chính mình. Không tội tình gì mà phải gánh lấy, chiụ đựng, tuyệt vọng, và quyên sinh. Ông nghĩ có đúng không ?

– Vâng, tôi hiểu Bà muốn nói gì. Công việc cuả chúng ta, đến đây là phần kết rồi, còn chuyện phải làm kế tiếp, tôi tin rằng bà đã có biện pháp phải không? Nhớ lấy, tôi vẫn luôn sẵn sàng, bất cứ chuyện gì trong khả năng, tôi sẽ không từ chối. Tôi chúc bà thành công.

 

Người phụ nữ xếp tập nhật ký lại, chồng chúng lên nhau, thắt lại mối dây. vuốt cho thẳng gáy sách. Bà nhìn người đồng nghiệp đang đứng trước mắt, bàn tay vuông vắn chìa ra, bà đặt bàn tay nhỏ nhắn vào , ông ta xiết nhẹ, cùng nhìn nhau, bà cảm thấy trong cái nhìn đã chứa đủ những câu nói không cần thiết, Bà mỉm cười. Trang sách đã khép.

 

 

Vũ Thị Thiên Thư