Tấm lòng cuả Mẹ

Tấm lòng của Mẹ

 

– Jan, lâu quá , bận rộn hay sao không thấy bà đến họp mặt?

– Mùa đông lạnh lẽo, ngại ra đường cũng có, nhưng một phần vì bận rộn nên không đến thường xuyên được.

– Các cháu ra sao? Chúng nó ngoan cả chứ?

– Ấy, các cháu ngoan, nhưng bố chúng nó vắng nhà nên tôi phải đến phụ với con dâu chăm sóc .

– Roy công tác xa nhà ?

– Đơn vị hắn đang đóng quân ở A Phú Hãn.

– Oh ! Vậy sao ? Roy đi viễn chinh từ bao giờ ?

– Hơn sáu tháng nay rồi, hy vọng sẽ chóng mãn hạn trở về.

– Đánh nhau hoài, thật là khổ . Tôi cầu nguyện cho Roy được an lành, sớm về đoàn tụ với gia đình

– Cảm ơn bà.

Jan là thành viên trong nhóm thiện nguyện hàng tuần . Các bà tuổi đã hơn lục tuần, nhưng vẫn hăng say hoạt động. Rất hiếm khi các bà vắng mặt, dù mùa đông dài lê thê, trừ những ngày bão tuyết đường xá đóng kín. Những câu chuyện kể lại cho nhau nghe, từ lúc thành phố chỉ có con đường duy nhất xuyên qua, ngôi thánh đường với gác chuông cao vút, bên cạnh ngôi trường trung học cuả quận lỵ. Con đường lịch sử chạy dài từ đông sang tây, bao nhiêu lần trùng tu , khơi rộng. Trong ký ức muôn màu, câu chuyện kể lại như những manh vải nối kết nhau, biến thành tấm quil * trên khung mượt mà những mũi kim thêu tuyệt mỹ.

Roy, là con trưởng, vợ chồng anh có hai con nhỏ, tôi không thể hình dung anh chàng giáo sư nói năng nhỏ nhẹ đó có thể cầm súng trên chiến trường nóng bỏng Trung Á. Không khác gì thế hệ cuả chúng tôi, khi còn xanh tóc ở quê nhà, tuổi thanh niên rực rỡ, sách vở cầm tay, con đường tương lai đầy hứa hẹn, nhưng con đường nào cũng đưa về quân trường khói súng. Những ngày tháng học tập qua nhanh, một đôi ngày thành phố hoa đèn, đổi lại đêm đêm ngủ dưới vòm sao cùng tiếng đại bác thay cho tiếng hát ru ngọt ngào. Bài học lịch sử cay đắng, mối hận nước mất nhà tan, nối những chuỗi ngày tha hương đi tìm sự sống còn.

Vùng đất sa mạc, gió cát, sinh tử cận kề, chiến tranh lần nữa về gần, nỗi ám ảnh triền miên chết chóc. Tin tức hàng ngày, những cánh thư, viết bằng mạng điện tử, hình ảnh xuyên qua màn hình vi tính, từ một nửa địa cầu gởi từng lời nhắn nhủ về cha mẹ già, vợ dại con thơ. Cho dù tất cà các phương tiện tối tân nầy, vẫn không thể thu ngắn được khoảng cách không gian, thời gian, để được ôm con trẻ vào lòng, hôn lên đôi má nhăn nheo cuả mẹ, nhìn vào đôi mắt âu lo cuả vợ mà xoá tan đi những đám mây u ám đợi chờ.

“ Roy, sắp đến Mùa Giáng Sinh, các cửa hàng đang chưng bày rực rỡ, Mẹ lại nhớ những ngày con còn thơ và lá thư cho Saint Nicolas… Hôm nay Jack đang gò gẫm từng câu để gởi lên Cực Bắc, Mẹ hứa sẽ gởi đi nếu hắn viết xong … Julie lên mặt chị cả, chê em viết chưa ngay hàng thẳng nét…”

“ Mẹ, có phải là cuộc đời luôn tái diễn, và lập lại không ?? Cái tuổi thơ ngây, bao nhiêu là huyền thoại, tấm bánh và ly sữa để cạnh lò sưởi lót đường cho bầy nai và thánh Nicolas viếng thăm, những gói quà giấy màu điểm tô cho tuổi thơ thêm rực rỡ. Ôi ! Nhớ tấm bánh làm bằng nho khô và lúa mạch quá chừng…”

Chỉ một câu nói thường cũng làm lòng mẹ bồn chồn, thương nhớ con đoài đoạn. Jan gọi bạn bè hỏi thăm, tìm cách gởi bánh cho Roy. Nghĩ đến con mình, và nghĩ luôn những bạn bè đồng đội cuả hắn . Tất tả đi chợ, mua đường bột các thức, về cắm cúi nhồi nướng, quay quần với bọn trẻ con trong nhà, chia ra từng hộp nhỏ, đóng thùng để gởi đi…

“ Mẹ, các bạn không biết nói gì hơn, chúng nó cắn từng hạt ngọt ngào, nghĩ đến công lao khó nhọc…”

Jan lại nghĩ đến những khuôn mặt hắt hiu nhớ, nghĩ đến niềm vui mong manh, tấm bánh nhỏ mang theo niềm vui trọng đại, Ngày Lễ Giáng Sinh không được xum họp cả gia đình, nhưng ít nhất cũng đủ ấm lòng. Miếng bánh chở chuyên gởi gấm bao nhiêu ngôn từ thầm lặng, cho dù đang an bình hạnh phúc ở quê nhà, cũng không quên người chiến sĩ bên kia dặm ngàn gió cát .

“ Mẹ ơi! Nhớ món spaghetty * quá, bao giờ về phép chắc phải ăn một bửa thỏa thê…”

Jan nghe mà xót xa, lại đi mua các thứ và gói ghém để gởi sang cho cả đội, không quên dặn dò cách thức nấu nướng, phân lượng rõ ràng. Nhìn bức ảnh gởi về, Roy khoe tài nấu nướng đãi cả bọn, món quà quí do chính tay mẹ gởi sang, đọc những lời cảm ơn chân tình từ bọn trẻ, Jan vui mừng rơi nước mắt.

– Jan, làm sao bà có thể gởi ngần ấy thứ sang cho Roy vậy ?

– Cước phí gởi đi đắt hơn là tiền mua vật liệu, lần trước gởi vật liệu làm Taco*, tôi tìm được một công ty hảo tâm, họ tặng bánh Tortillas *, gia vị, tổng cộng mười thùng, tôi gởi sang, Roy nấu đãi cả đội hai lần mới hết.

– Hay quá, làm sao Jan biết nguồn mà tìm vậy?

– Không khó đâu bà, đặt chúng ta vào tình huống, chúng ta sẽ làm được ngay mà, không phải phụ nữ là nội tướng đó sao?

– Nhưng tôi phục Jan thật đó, bà đúng là người Mẹ yêu con hết lòng

– Có người Mẹ nào lại không yêu con? Tôi không thể cản bước cuả Roy, hắn có bổn phận với quốc gia, tôi có bổn phận làm mẹ, mỗi người cố gắng trong cương vị cuả mình. Con tôi đang ngoài chiến trường, tôi sẽ chăm sóc tiểu gia đình cho hắn, như vậy thì hắn mới an tâm thi hành nhiệm vụ chứ.

– Ít người ý thức được điều nầy, tôi rất cảm phục Jan.

– Không ít đâu, chỉ vì chúng ta chưa gặp đúng lúc thôi, Bà biết không, hôm nọ, khi tôi đến bưu điện để gởi quà sang cho Roy và đồng đội, sau khi xếp hết các hộp, tổng cộng số tiền hơn bốn chục đồng lận đó, tôi đang móc ví lấy tiền ra trả, chợt phía sau có bàn tay đặt lên quày tờ giấy bạc hai chục đồng, tôi chưa hiểu thì bà ấy nói với cô nhân viên :

“ Tôi trả một phần số tiền cước phí cho bà, xem như món quà nhỏ tặng cho những anh hùng đang bảo vệ chúng ta”

Tôi quay lại cảm ơn, bà ta mĩm cười xua tay, từ chối không cho tôi biết danh tính để tôi bảo Roy viết thư cảm tạ.

Tôi nhìn thấy giọt lệ long lanh trong đôi mắt cuả Jan, niềm cảm động vì nghĩa cử cuả người phụ nữ như luồng sinh khí lan tràn.

Cuộc sống tất bật bon chen, thời đại vi tính điện tử, ở bờ đông hay bờ tây bên kia, cuộc chiến nào cũng luôn có những chiến sĩ âm thầm dũng cảm, và những tấm lòng cuả người Mẹ vẫn không bao giờ thay đổi, tình thương trong con người vẫn chưa mất đi .

 

 

Vũ Thị Thiên Thư.

 

 

• Quilt : chiếc mền nối từng manh vải, lót bong chính giữa

• Spaghetty : Món ăn cuả Ý, gồm có sợi mì và sốt cà chua, thịt, rau …tuỳ khẩu vị.

• Taco : món ăn cuả Mễ Tây Cơ, thịt nấu với sốt , gia vị, ăn với bánh bột bắp dòn hay bánh bột mỏng tortillas.

• Totillas : bánh làm bằng bột mì nhồi với mỡ cán dẹp dùng để gói thịt , thức ăn thường ngày cuả người Mễ Tây Cơ.